Chương 322
Chia Của
Bịch!
Đầu của Phác Dao Dao bị chặt bay, rơi xuống mặt đất, mang theo vẻ mặt không dám tin, thi thể không đầu của cô ta còn đang gác trên thân thể khổng lồ của Tiểu Mã ca.
Lúc này, đạo sấm sét thứ hai cũng rơi xuống, nhưng không phải hướng về phía Tiểu Mã ca, mà chính là về phía Vương Nhạc Chương, người vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhà máy phân hóa học làm nhiệm vụ trợ giúp và chi viện. Vương Nhạc Chương đã sớm tiêu hao thể lực, anh ta không cách nào ngăn cản, sấm sét đánh vào người anh ta, hủy diệt linh hồn, ý thức và tinh thần của Vương Nhạc Chương, chỉ còn lại cơ thể lạnh như băng, nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Hai đạo sấm chớp đánh xuống, trên bầu trời, mây đen lập tức tản đi.
Trước ngực Tiểu Mã ca bị Phác Dao Dao gây ra hai vết cấu xé đáng sợ, đủ sâu để thấy được cả xương, anh ta quỳ trên mặt đất, trên tay còn nắm chặt chiếc búa, há miệng thở hổn hển, thế nhưng anh ta vẫn nở nụ cười, mang theo dáng vẻ thoải mái.
- Lúc trận pháp về trọng lực bắt đầu, tôi liền biết là anh đến, bọn họ không biết anh cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì anh quả thật không nằm trong nhóm những người có cấp độ thực lực như chúng tôi, thế nhưng sức mạnh của một pháp sư trận, không thể dùng những chỉ số thực lực thông thường để đánh giá.
Cơ thể của Phùng Á Long hơi tiều tụy, anh ta đỡ vách tường đi đến, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tiểu Mã ca, anh ta cũng cười nói:
- Hiện tại rất tốt, thực lực của những thính giả này không tồi, hiển nhiên trên người họ sẽ có rất nhiều pháp khí, hai người chúng ta chia đều đồ vật của bọn họ, giá trị của những thứ đó, tuyệt đối lớn hơn điểm cốt truyện trong thế giới chuyện xưa này nhiều lần.
- Loại người như anh vẫn luôn âm hiểm như thế, chẳng lẽ anh không tin tôi sẽ dùng rìu chặt bay đầu anh à?
- Hai người chúng ta, anh chủ chiến, tôi phụ trợ. Ở trong thế giới chuyện xưa này, độ khó để hoàn thành nhiệm vụ là không lớn, nhưng nếu như đơn độc một mình, cho dù người đó có thực lực mạnh thế nào đi chăng nữa, cũng rất khó chống lại những tiểu đội đó, những người khác đều chết cả rồi, nếu anh không muốn trở thành người cô đơn, chúng ta hợp tác với nhau, cùng nhau kiếm lời.
Phùng Á Long đưa tay ra chỉ vào hai người đã hóa thành tượng băng, nói:
- Qua đó xem thử một chút, xem hai con hàng này đã chết chưa, trên người Vampire kia có hai khẩu súng rất đáng tiền, tôi vừa nhìn thấy đã thích.
- Ha ha ha, trước đó tôi cũng đã phát hiện, mỗi người một khẩu súng nhé.
- Được rồi.
Phùng Á Long thoải mái đồng ý:
- Tôi sẽ lấy dao găm và trang bị quần áo trên người phụ nữ kia, dù sao anh mặc không nổi, dáng người tôi nhỏ, mặc nó vào, ít nhất cũng tăng thêm khả năng nhanh nhẹn, giữ mạng cho mình.
- Được, dù sao tôi cũng không cần đến trang bị của thích khách.
Tiểu Mã ca đi đến trước tượng băng, đặt tay lên đó cảm thụ một chút, cười nói.
- Bọn họ chết rồi, một chút dao động thuộc về sinh mệnh cũng mất, trước tiên chúng ta phân chia đồ của những người khác, sau đó lại đi phá băng.
Sau khi nói xong, Tiểu Mã ca đi thẳng đến bên người đàn ông có khả năng đóng băng để tìm pháp khí, Phùng Á Long thì đi đến chỗ miêu nữ.
Nhưng vào lúc này, hai người hoàn toàn không chú ý đến một điểm.
Tầng băng ở giữa Tô Bạch và Hứa Tình, lặng yên không một tiếng động, xuất hiện vết nứt.
Ở trong Phát Thanh Khủng Bố, lòng tin giữa người với người là một thứ rất xa xỉ.
Ở chỗ này, phần lớn giữa người với người chỉ có lợi ích, mà lợi ích, đôi khi lại có vẻ hơi trần trụi, không chút che đậy, khiến cho những người đã quen sinh hoạt trong một xã hội hoàn chỉnh ở ngoài hiện thực, không thể thích nghi được.
Bọn họ luôn cảm thấy, chuyện này không thể như vậy được.
Thật ra trong thế giới chuyện xưa, Tô Bạch còn chưa bao giờ gặp được người mình chân chính có thể tin tưởng được, trước kia sẽ rất ít, sau này… Lại càng ít, bởi vì càng sống sót lâu, sẽ càng tôn sùng việc lấy lợi ích là trên hết để làm chuẩn mực cho hành động của mình, còn người ôm lấy mộng tưởng về tình người, khẳng định là có, nhưng rất khó sống được đến phía sau.
Vết nứt trên tầng băng càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn không gây ra một tiếng động nào, hai người Phùng Á Long và Tiểu Mã ca đang lục soát thi thể đều không phát giác ra được điểm này, đây là một tràng diện hết sức quỷ dị, một hình ảnh khiến cho người ta cảm thấy không hài hòa.
Thế nhưng, cục diện không một tiếng động này, không có khả năng vẫn luôn kéo dài.
Hơn nữa, cho dù là Phùng Á Long hay là Tiểu Mã ca đều không phải là người ngu, mặc dù không cần đối thoại và giao lưu, chỉ dựa vào cảm giác, hai người bọn họ đã lần lượt phản bội đội ngũ của mình để kết hợp với nhau, nếu loại người này là kẻ ngu, như vậy người đàn ông có năng lực đóng băng, Vương Nhạc Chương, Trương Tố, và miêu nữ đã chết kia được tính là gì?
Cuối cùng, vào giây phút đó, Tiểu Mã ca và Phùng Á Long đang lục soát thi thể đều sửng sốt, bọn họ cùng một lúc đứng thẳng người lên. Sau đó gần như là đồng thời quay đầu nhìn về phía sau lưng, rốt cuộc, bọn họ vẫn cảm ứng được.
Răng rắc…
Tầng băng vỡ nát, rơi xuống đầy đất.
Thi thể của Hứa Tình ngã xuống đất, cả người xanh tím, không chút sức sống.
Còn Tô Bạch, hắn vẫn đứng ở đó, phát ra một tiếng than nhẹ, cả người chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cơ thể của mình, dáng vẻ co ro, hiển nhiên là hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh đến mức linh hồn run rẩy, cả người gần như không kiềm chế được.
Ánh mắt Phùng Á Long và Tiểu Mã ca liếc thoáng qua nhau, khóe miệng Tiểu Mã ca lập tức cong lên, nở một nụ cười, chậm rãi đi về phía Tô Bạch, vừa đi vừa nói.
- Phùng Á Long, anh có nghĩ đến hay không, nếu như đạo sấm chớp của anh lần lượt bổ xuống tôi và Khâu Khắc (người đàn ông có khả năng đóng băng), có lẽ đoàn đội nhỏ kia của anh, thật đúng là có thể sáng tạo ra kỳ tích, một đội ngũ yếu toàn thắng người có thực lực mạnh hơn.
- Bởi vì Vampire này, thế mà có thể trực tiếp giết chết hai người trong đội ngũ của chúng tôi.
Tiểu Mã ca bước đi rất chậm, lúc trước anh ta cho rằng Tô Bạch đã chết, kết quả Tô Bạch vẫn còn sống, đó là sơ sót của anh ta, anh ta ý thức được chính mình đã phạm vào sai lầm giống hệt với Hứa Tình. Năng lực sinh tồn của Vampire này, thật đúng là rất kinh người.
Phùng Á Long dùng giọng mũi, hừ lạnh một tiếng:
- Như vậy tôi sẽ được chia bao nhiêu? Có thể so với lúc này không?
- Cũng đúng, lựa chọn này của anh, rất sáng suốt.
Tiểu Mã ca vừa nói vừa đến gần Tô Bạch, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Tô Bạch, nhìn giống như đang tùy ý nói chuyện với Phùng Á Long. Thế nhưng thực tế, anh ta đang ở trong trạng thái đề phòng cao độ.
Thật ra thương thế trên người Tiểu Mã ca cũng rất nghiêm trọng, nhất là vết thương ở ngực do miêu nữ gây ra, nhưng anh ta còn có thể tiếp tục chống đỡ được, thể phách của anh ta quả thật lớn kinh người, đủ vốn liếng.
Tô Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, trên lông mày của hắn còn mang theo băng sương, giống như một lão nhân ở tuổi xế chiều, hiện lại chỉ còn một hơi thở.
Nhưng Tô Bạch vẫn cố gắng cử động cơ thể, ra sức nâng hai tay của mình, hắn muốn nhấc súng lên.