Chương 328
Nể Mặt Phối Hợp
“Vậy chúng ta thật sự không làm gì sao?”
Hứa Tình nhìn thấy Tô Bạch lại mở chai rượu vang đỏ thứ hai, cô ta không nhịn được hỏi, bởi vì vừa rồi Tô Bạch không nói phương pháp, hắn chỉ đưa ra suy nghĩ của mình.
- Dựa theo suy đoán của tôi, tiểu đội của chúng ta có số thứ tự là K, như thế phía trước chúng ta hẳn là còn có A B C D E F G H I J, nói không chừng, phía sau chúng ta còn có mấy tiểu đội nữa, mười mấy tiểu đội nhưng chỉ có 7 đứa trẻ sơ sinh, điều này cũng mang ý nghĩa: Mười mấy tiểu đội, nhưng chỉ có 7 tiểu đội giành được vé thuyền Noah để tránh né tai ương diệt thế.
- Đây gần như là tỉ lệ một chọi hai, cô nói xem, Phát Thanh Khủng Bố sẽ thật sự hoàn toàn làm khó dễ mỗi tiểu đội, để những đứa trẻ sơ sinh kia ở những nơi mà không ai biết sao?
- Sau đó chỉ một, hai tiểu đội tìm được đứa trẻ sơ sinh kia, những tiểu đội còn lại cho dù biết còn có những đứa trẻ sơ sinh khác, làm cách nào cũng không tìm được, đến sau cùng chỉ một, hai tiểu đội lấy được vé thuyền, những người còn lại đều đi về tây thiên à.
- Điều này không phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố.
Tô Bạch nhấn mạnh vào câu nói sau cùng của mìn, hiển nhiên, hắn rất chắc chắn, Tô Bạch lại uống thêm một ngụm rượu vang đỏ, sau đó hắn tiếp tục nói:
- 7 đứa trẻ sơ sinh, khẳng định mang ý nghĩa 7 tiểu đội sẽ cầm được vé thuyền, có khả năng sẽ có một chuyện ngoài ý muốn nào đó xuất hiện, nhưng không có khả năng bốn, năm cái ngoài ý muốn xuất hiện, cho nên bây giờ mới qua một ngày, chúng ta thật sự không cần sốt ruột, chúng ta còn có thể lại dùng thêm ba, bốn ngày sau để hưởng thụ cuộc sống, sau đó chúng ta lại đi áp dụng hành động, đến lúc đó đoán chừng đã có bốn tiểu đội giành được đứa trẻ sơ sinh, chúng ta có thể đi cướp lại của bọn họ, trộm con của bọn họ, đương nhiên, chúng ta cũng có thể đi tìm những đứa trẻ sơ sinh xuất hiện sau đó, hiện tại mới chỉ có một đứa trẻ sơ sinh xuất hiện, các tiểu đội nhất định tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, lúc này chúng ta không cần thiết tham dự vào trận náo nhiệt đó.
- Trên thực tế, tôi thậm chí còn cảm thấy, nếu như tất cả tiểu đội chuyện gì cũng không làm, cứ như thế mỗi ngày đều cùng nhau tiệc tùng, mở rượu, hát ca, làm một số chuyện tình thú, những đứa trẻ sơ sinh kia, không cần chúng ta đến tìm, sẽ tự động ở dưới các loại cơ duyên xảo hợp, đưa đến vũ trường, cố ý để cho chúng ta nhìn thấy.
- Đương nhiên khả năng chuyện này không có, dù sao cạnh tranh giữa các tiểu đội vẫn còn ở đó.
- Anh và người dẫn chương trình của Phát Thanh Khủng Bố rất quen thuộc sao?
Tâm trạng của Hứa Tình trở nên tốt hơn, cô ta đứng lên cầm một quả táo, cắn một miếng.
- Thật ra nếu như coi Phát Thanh Khủng Bố là một trò chơi, nó đang chơi chúng ta, trên thực tế, chúng ta cũng đang chơi nó, nó đem chúng ta đến các cửa ải, chúng ta cũng chơi với những quy tắc của nó.
- Quy tắc, suy nghĩ của mọi người, thậm chí là thẩm mỹ của mọi người đều vô thức được sắp xếp dựa theo những điều đó.
- Đương nhiên là chúng ta chủ động đi theo hướng mà Phát Thanh Khủng Bố đã sắp xếp, có đôi khi, nắm giữ loại tư duy này, ở trong thế giới chuyện xưa có thể tiết kiệm không ít sức lực, ví dụ như Phát Thanh Khủng Bố ném cô vào trong một sa mạc, cô xem thời thế, phán đoán tình huống rõ ràng, trực tiếp nằm ở nơi đó không nhúc nhích, chờ chết, đoán chừng bên dưới lập tức sẽ xuất hiện suối nước.
Tô Bạch nhớ rõ được bản thân mình ở trong một thế giới chuyện xưa chính là như thế, hắn bị sa mạc dày vò đến mức dứt khoát không đi nữa, trực tiếp ngồi xuống sa mạc, sau đó hắn phát hiện họng súng của địa ngục hỏa shotgun cắm vào bên trong cát có cảm giác ẩm ướt, lúc đó hắn mới phát hiện ra, ở dưới lớp cát chính là sông băng.
Trên thực tế, không riêng gì Tô Bạch, mà ngay cả mập mạp, hòa thượng, Gia Thố đều có loại ý thức này, mọi người đều có thể rõ ràng và nắm bắt được tính khí và tính cách của Phát Thanh Khủng Bố, một kiểu theo đuổi cực kỳ lạnh lùng về kịch tính của thế giới chuyện xưa.
- Anh nói giống như là rất đơn giản, nhưng tại sao tôi lại không nhận ra?
- Cô ư, một người mà ngay cả người bị mình giết có thật sự chết hay không đều tính sai…
Tô Bạch nhìn Hứa Tình, câu sau đó không cần nói thì ý tứ kia đã quá rõ ràng rồi.
- Ý của anh là nói tôi ngu ngốc?
Hứa Tình nheo mắt lại, trên thực tế cô ta biết trong lời nói của Tô Bạch có hàm ý, rõ ràng Tô Bạch muốn làm đội trưởng, cho dù tiểu đội này chỉ có hai người, nhưng nhất định phải có người chủ thứ, một người quyết định, mà chính bản thân cô ta trước đó, thật ra đã từng bước bị Tô Bạch chụp vào. Tại thời điểm Tô Bạch giải thích rõ ràng với cô ta, quan hệ giữa hai người đã phát sinh biến hóa, trừ khi không muốn tiểu đội này tiếp tục tiến lên phía trước, nếu không nhất định phải nhận Tô Bạch làm đội trưởng, lúc gặp được chuyện gì sẽ do Tô Bạch quyết định.
- Chỉ là không quá thông minh một cách rõ ràng thôi.
Tô Bạch buông ly rượu trong tay xuống, thật ra, nếu như Phác Dao Dao không chết, người phụ nữ kia rất thích hợp làm đội trưởng, nhưng hiện tại đây là chuyện không có cách nào khác, người phụ nữ Hứa Tình này, không đến mức ngu ngốc, nhưng cũng không thể coi là có nhiều thông minh, chính bản thân Tô Bạch cũng biết mình không thích hợp làm đội trưởng, ngộ nhỡ hắn phát bệnh thì phải làm sao bây giờ? Nhưng hiện tại tiểu đội này chỉ có hai người, chính mình không thể không bất đắc dĩ không trâu bắt chó đi cày, làm chức vụ đội trưởng này cũng chẳng thấy được phúc lợi gì nhiều.
- Được rồi, bên dưới lầu có buffet, nhìn có vẻ không tồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi, dù sao đống bánh và hoa quả này cũng không thể coi như cơm, hẳn là lượng cơm của hai người chúng ta đều rất lớn.
Hứa Tình gật đầu, lấy áo khoác mặc vào, Tô Bạch cũng mặc áo khoác của mình lên người, địa ngục hỏa shotgun không thể tách rời khỏi người, cho nên áo khoác cũng không thể tách rời khỏi người.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, đi đến cuối hành lang, Tô Bạch ấn thang máy để đi xuống dưới.
Đinh!
Thang máy đến, cửa mở ra, bên trong có một đôi nam nữ, hai người là vợ chồng.
Người chồng có dáng vẻ chất phác, áy náy nói với Tô Bạch:
- Thật sự xin lỗi, làm phiền anh nhường đường một chút.
Tô Bạch và Hứa Tình vô thức dịch người sang hai bước, nhường lại cửa thang máy.
Sau đó,
Người chồng nắm tay vợ mình, cẩn thận từng li từng tí đỡ vợ mình ra khỏi thang máy, đi về phía phòng của mình.
Bụng của người vợ nhô cao.
Sắc mặt Hứa Tình mang theo vẻ khiếp sợ nhìn về phía Tô Bạch.
Chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đưa tay sờ lên chóp mũi của mình.
Con mẹ nó.
Khó có được dịp Phát Thanh Khủng Bố nể tình, phối hợp để cho chính mình trang bức.
Buffet đổi thành mỳ tôm.
Tô Bạch một lần nữa đi đổi phòng, hơn nữa lần này còn thuê hai phòng, một phòng ở bên cạnh phòng của hai vợ chồng kia, một căn phòng khác thì nằm ở vị trí hành lang đối diện.
Tô Bạch ở căn phòng đối diện, còn Hứa Tình thì ở căn phòng bên cạnh đôi vợ chồng kia, ban công hai nhà chỉ cách nhau chưa đến nửa mét.