Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 333 - Chương 333 Tích Đức

Chương 333

Tích Đức


Vào thời điểm này, hai người chúng ta cùng một lúc có lòng dạ đàn bà, có phải hơi thánh mẫu quá không, nếu như đến lúc đó, trong tay chúng ta không có đứa nhỏ, chúng ta sẽ phải chết chung đó.


- Sống, không phải bởi vì còn sống mới tồn tại.


(Ý là sống phải có ý nghĩa có mục tiêu chứ không phải chỉ bởi chưa chết nên cứ sống.)


- Tôi rất thích câu nói này.


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, sau đó cắn răng, mở cửa xe ra, quay về chỗ ghế lái, một lần nữa khởi động xe.


Nghe thấy tiếng Tô Bạch khởi động xe, Hứa Tình cảm thấy hơi ngoài ý muốn.


- Anh muốn làm gì thế?


- Đưa cô ta đi bệnh viện.


Tô Bạch vừa nói vừa đạp xuống chân ga, không quan tâm nó có thật sự tăng tốc hay không.


- Anh có cảm thấy vừa rồi đầu óc tôi giống như phát bệnh tâm thần hay không?


Hứa Tình đột nhiên hỏi.


- Thật đáng thương, tôi cũng bị cô lây nhiễm.


Tô Bạch trêu chọc.


Trên cao tốc, Tô Bạch vừa đi vừa nhìn sang hai bên đường, rất nhanh, một bệnh viện xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Bạch, hắn lập tức lái xe ngược chiều để lao thẳng vào bệnh viện, bảo vệ còn chưa kịp nhấc thanh chắn an ninh lên liền bị Tô Bạch trực tiếp đâm đổ.


Tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, Tô Bạch lái thẳng xe đến chỗ khám bệnh, khiến cho một số bệnh nhân và y tá ở xung quanh giật nảy mình, Tô Bạch rút chìa khóa đi xuống xe, đi vào trong đám người.


Bảo vệ của bệnh viện nhanh chóng đến, phát hiện trong xe có một người phụ nữ mang thai đang không ngừng chảy máu, lập tức kêu “cứu người”, bác sĩ và y tá cũng lao đến, cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, ở trước mặt mọi người, bọn họ cũng không thể thấy chết mà không cứu.


Tô Bạch đem chính mình ẩn núp trong đám người, nhìn thấy người phụ nữ có thai kia được đẩy vào bên trong, hắn không lựa chọn tiếp tục đến gần, cũng không lựa chọn ôm cây đợi thỏ, Tô Bạch cái gì cũng không làm, cứ như thế tùy ý đi tới đi lui ở trong đám người.


Quả nhiên, chỉ một lúc sau, có hai chiếc xe con lái vào bệnh viện, từ trên xe, có năm người đi xuống, bọn họ xông thẳng đến bệnh viện, ngay sau đó, lại có thêm mấy chiếc xe dừng ở bên ngoài bệnh viện, một số người đàn ông ở trong mắt Tô Bạch nhìn rất giống “cha của đứa nhỏ”, vội vã chạy đến bệnh viện, hiển nhiên, bọn họ là những thính giả nhận được tin tức.


Trong bệnh viện, ở mỗi phòng khám, hiện tại nhất định còn rất nhiều tai mắt của các tiểu đội, điểm này Tô Bạch đã sớm đoán được, cho nên khi hắn quyết định đưa người phụ nữ mang thai đến bệnh viện, hắn đã từ bỏ việc cướp thức ăn từ trong miệng sói.


Tô Bạch không có ý định dừng lại ở chỗ này, mà chính mình đi thẳng ra ngoài bệnh viện, chuẩn bị bắt xe.


Lúc này, trong điện thoại di động truyền đến tiếng của Hứa Tình:


- Tô Bạch, tôi đã tìm được chỗ nghỉ chân, hoàn cảnh khá yên tĩnh, cũng rất bí mật, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh đến đây đi.


- Ừm, tôi đã đưa người phụ nữ có thai đến bệnh viện, mẹ con cô ta có bình an hay không thì phải xem vào vận mệnh của chính người phụ nữ đó.


- Cảm ơn anh, tôi nợ anh một ân tình, lần sau phân chia chiến lợi phẩm, tôi sẽ đưa một phần của tôi cho anh.


- Chớ làm thế, bất hoạn quả nhi hoạn bất quân, tôi cũng không muốn một thích khách sớm chiều ở chung, lại sinh ra bất mãn và oán hận tôi, nếu không kết quả mình chết như thế nào cũng không biết.


(Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân: Đây là một câu nói của Khổng Tử, có nghĩa: Không lo ít mà chỉ sợ chia không đều.)


- Tóm lại, cảm ơn anh.


- Không có gì.


Tô Bạch không nói cho Hứa Tình biết, thật ra cho dù cô ta không ngăn cản, chính bản thân hắn cũng không xuống tay được.


- Mình làm như thế, có thể coi là tích đức không?


- Người phụ nữ có thai đâu?


Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt, hỏi.


- Cô ta đang ở bên trong phòng cấp cứu.


Một người phụ nữ trả lời, cô ta mặc trang phục y tá, nhưng rõ ràng không phải y tá, mũ còn chưa có đội nghiêm chỉnh, hiển nhiên là vừa mới cải trang.


- Hãy canh giữ cho chặt chẽ, dù có như thế nào, thịt đã đến miệng, không thể cho người khác cướp đi.


Người đàn ông mặt sẹo nói với người bên cạnh.


- Đúng.


- Tôi hiểu.


Một thính giả cải trang thành y tá, một người cải trang thành bệnh nhân, phân biệt giám sát ở hai lối vào của tầng lầu này, người đàn ông mặt sẹo thì dẫn theo hai người khác canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, người không biết còn cho rằng bọn họ là thân nhân của người phụ nữ mang thai kia.


- Đội trưởng, ở cổng bệnh viện hình như lại có một nhóm người đến.


Y tá vừa chú ý đến thang máy và hành lang, còn phải thông qua cửa sổ nhìn về phía cổng bệnh viện. Có phải là thính giả hay không, có đôi khi, thật ra chuyện này rất dễ nhận biết ra, nhất là khi đối phương cũng không có quá nhiều che giấu, hiển nhiên cũng là vừa nhận được tin tức, cho nên vội vã đi đến.


- Mọi người chuẩn bị kỹ càng, khi cần thiết thì chuẩn bị chiến đấu, ngăn chặn bọn họ.


Người đàn ông mặt sẹo thông qua điện thoại di động truyền mệnh lệnh cho đội viên của mình.


Bỗng nhiên, đèn trên cửa phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, hiển nhiên ca phẫu thuật đã kết thúc.


Người đàn ông mặt sẹo một lần nữa cầm điện thoại di động lên:


- Tất cả mọi người nhanh chóng tập trung đến phòng cấp cứu, đứa nhỏ đã được sinh ra rồi.


Thính giả cải trang thành y tá và bệnh nhân nhanh chóng chạy đến, một bác sĩ dẫn theo hai y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cha của đứa nhỏ, vậy mà lại có dáng vẻ này, nhưng vẫn cười nói:


- Mẹ con bình an, chúc mừng anh, là một công chúa.


Thính giả cải trang thành bệnh nhân lại không có ý cho tiền bồi dưỡng, ngược lại, một dòng điện màu xanh lam từ trên người anh ta phát ra, y tá và bác sĩ bị choáng ngã xuống đất, toàn bộ năm người trong tiểu đội cùng nhau xông vào bên trong phòng cấp cứu.


Người phụ nữ vẫn đang nằm mê man, bên cạnh cô ta còn có một đứa bé, trên mặt đứa trẻ sơ sinh còn mang theo máu tươi, làn da nhăn nheo, hiển nhiên là còn sống.


Người đàn ông mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm:


- Đứa nhỏ còn sống.


Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười, đứa nhỏ đến tay, tất cả mọi chuyện đều bình an.


Thế nhưng, ngay khi cả năm người đều tụ tập xung quanh đứa bé, mắt của đứa nhỏ lại bỗng nhiên mở ra, đôi mắt mở rất lớn, giống như hai chiếc chuông đồng, tròng mắt màu xanh lục, trong đó mang theo ý cười đầy trào phúng.


- Khà khà… Loại phương thức câu cá này, tôi thích nhất…


Chỗ rốn của đứa nhỏ bắn ra năm sợi tơ vàng, năm thính giả đứng ở bên cạnh đứa nhỏ căn bản không kịp chuẩn bị liền bị tơ vàng xuyên thấu, ngay sau đó, máu thịt của bọn họ bắt đầu héo rút và khô quắt, giống như chất dinh dưỡng cho hoa cỏ, không ngừng bị rút đi sự sống, mà đứa trẻ sơ sinh kia lại không ngừng lớn lên, trên mặt lộ ra hưng phấn. Sau khi năm thính giả kia hoàn toàn biến thành thây khô, đứa trẻ sơ sinh cũng biến thành một lão giả.


Thân thể lão giả trần truồng, nhìn khắp xung quanh, trên mặt đầy ý cười.


- Chết tiệt, nếu như không phải tiến vào trong thế giới chuyện xưa, lại cùng đám người kia liều mạng, hai bên cùng tổn thất, mình cũng không cần phí hết tâm tư để khôi phục lại, chẳng qua, sinh cơ của thính giả, thật đúng là mỹ vị.


- Ha ha, thứ mùi vị này, ở trong thế giới hiện thực thật đúng là không thể thưởng thức, cũng không dám thưởng thức.


Dạo này mình đang chạy dealine, khoảng sau 28 sẽ đăng đều chương lại


Chương 333

Bình Luận (0)
Comment