Chương 334
Bị Đánh
Bên lề đường gần cổng bệnh viện, Tô Bạch đã đứng ở đó hơn mười phút, nhưng vẫn không bắt được chiếc xe nào, nếu như không phải bởi vì sợ bị người ta chú ý, Tô Bạch dự định dứt khoát cướp một chiếc xe để đi.
Hiện tại Tô Bạch vẫn còn một lợi thế, đó chính là phần lớn các tiểu đội đều chưa thấy qua hắn, bởi vì lúc thực hiện nhiệm vụ chi nhánh 1, vốn dĩ trong lúc mọi người đều tập hợp lại ở cùng một chỗ giống như ở trên võ đài, sau đó ra sức thực hiện nhiệm vụ chi nhánh để nhận lấy ban thưởng, Tô Bạch cùng với tiểu đội của Phác Dao Dao lúc trước lại đang chém giết ở một nơi khác, vì thế, Hứa Tình và Tô Bạch, hai người duy nhất may mắn còn sống đã bỏ qua cơ hội để xuất hiện trên sân khấu một cách hoàn mỹ nhất.
Đây cũng có thể coi là một ưu thế, nhất là khi số lượng thành viên trong tiểu đội của hắn chỉ có hai người, lại càng thêm trân quý loại ưu thế này.
Cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi đến, Tô Bạch ngồi xuống ghế sau, cho tài xế xem địa chỉ mà Hứa Tình gửi đến cho mình, kết quả tài xế vừa mới xem xong, cửa xe bị người bên ngoài kéo ra, một lão giả run rẩy đi vào ngồi.
- Này.
Tô Bạch chỉ nói một tiếng như thế, ý bảo nơi này đã có người ngồi rồi.
Những lão giả vẫn giống như cũ làm theo ý mình, đi vào trong xe ngồi, ngược lại, tài xế xe taxi hỏi lão giả đi nơi nào, lão giả xoa trán mình, sau đó nói ra một địa danh.
Tài xế tính toán một lát, nói:
- Vị trí của hai người rất gần nhau, chỉ cách một con phố, như vậy đi, mỗi người 50 tệ, không bấm đồng hồ nữa.
Trong lòng Tô Bạch cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán, lúc Phát Thanh Khủng Bố chế tạo ra thế giới chuyện xưa, ngay cả những chi tiết nhỏ đều được chú ý.
Đầu năm nay, dịch vụ xe công nghệ không ngừng lớn mạnh và phát triển, đồng thời nhận được tính pháp lý và thừa nhận của quốc gia, gần như đã đem số lượng xe taxi truyền thống thu lại về mức thấp nhất, rất nhiều tài xế xe taxi trực tiếp bỏ việc, các hãng xe taxi không tuyển được người, bởi vậy nhiều hãng xe trực tiếp bỏ luôn kỳ thi sát hạch, kéo người lên xe làm việc, cũng chính vì thế mà ở trên rất nhiều thành phố của Trung Quốc, tố chất của tài xế taxi càng lúc càng kém, tạo thành một loại tuần hoàn ác tính.
Xe taxi bắt đầu lăn bánh, lão giả càng lúc càng không ngừng ho khan, giống như là sinh bệnh.
Tô Bạch hạ cửa sổ xe xuống để cho gió lùa vào, cố gắng để cho mình cách xa lão giả này, thể hiện ra một loại tư thái rất ghét bỏ.
Lão giả lại giống như có hứng thú nhìn Tô Bạch:
- Chàng trai trẻ có khăn tay không?
- Không có – Tô Bạch từ chối nói.
- Khụ khụ…
Lão giả quay đầu lại, chính mình ho khan.
Tài xế taxi thật đúng là sợ ông ta làm bẩn xe mình, vô thức tăng nhanh tốc độ.
Người đầu tiên xuống xe là Tô Bạch, Tô Bạch thanh toán tiền, xuống xe, sau đó chiếc xe taxi này tiếp tục đi về phía trước.
Tô Bạch cầm điện thoại di động lên, không biết vì sao, vừa rồi lúc lên xe taxi, cuộc điện thoại giữa hắn và Hứa Tình đột nhiên bị gián đoạn, lúc này mới gọi lại, chờ chuông điện thoại vang lên được mấy lần, Hứa Tình mới nghe máy.
- Này, vừa rồi sao anh lại tắt điện thoại thế.
- Đừng hỏi nữa, cô hãy nghe tôi nói đây…
Tô Bạch còn chưa có nói xong, một gương mặt già nua cứ thế đột ngột xuất hiện ở bên cạnh bả vai Tô Bạch.
- Nói cái gì?
Giọng nói của lão giả mang theo trêu tức và trào phúng.
Thế nhưng lão giả nhanh chóng không cười nữa, bởi vì ông ta đột nhiên phát hiện, Tô Bạch cũng đang cười, cười còn kinh khủng hơn ông ta.
- Nói ông con mẹ nó chứ!
Pằng!
Một tay Tô Bạch cầm di động gọi điện thoại, tay còn lại thì được đặt ở trong áo khoác, đã cầm sẵn địa ngục hỏa shotgun, hơn nữa, họng súng còn hướng ra phía sau mình, sở dĩ hắn đứng ở ven đường gọi điện thoại cũng là vì muốn cho đối phương có loại cảm giác hắn đang sơ ý bất cẩn, trò chơi mèo vờn chuột, đơn giản chính là sử dụng lặp đi lặp lại phương pháp này, chẳng qua Tô Bạch chơi càng tinh ranh hơn mà thôi.
Địa ngục hỏa shotgun nổ súng ở khoảng cách gần như thế, lúc này lão giả bị bắn bay ra ngoài, rơi ra xa hơn 10 mét, ở trước ngực lún xuống, thế nhưng cả người ông ta vẫn còn duy trì tư thế đứng thẳng một cách vững vàng.
Tô Bạch xoay người, có chút ngạc nhiên, lão giả này thật đúng là có nghị lực, chịu một phát đạn như thế mà còn có thể đứng vững, dáng vẻ còn rất trung khí, Tô Bạch lắc đầu, lần này hình như đạp trúng tường sắt rồi.
Lão giả nhìn thấy lỗ thủng ở trước ngực mình, sau đó lại nhìn Tô Bạch rút họng súng từ trong áo khoác ra, ông ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cũng có chút hưng phấn, lập tức ngẩng đầu lên chỉ vào Tô Bạch cười ha hả.
- Chàng trai trẻ, được lắm, chiêu này chơi rất hay, tôi còn thực sự bị cậu lừa gạt, cậu không đi làm diễn viên thật đúng là rất đáng tiếc.
Lúc này, lão giả không ho khan, trong lúc nói chuyện, giọng nói rất sắc bén.
Tô Bạch giơ hai khẩu súng lên, chỉ vào lão giả, không nói gì, cũng không muốn nói chuyện.
- Trước đó ở trên xe, tôi cũng đã nghe được hai người nói chuyện, chỗ hai người còn có một người phụ nữ đang mang thai, xin lỗi cậu, đứa nhỏ đó, lão già tôi muốn có nó.
Vừa nói xong, thân hình của ông ta biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch vô thức bóp cò súng, thế nhưng song chưởng của lão giả đẩy lên trên, họng súng của Tô Bạch bị nâng lên cao, bắn hai phát lên không trung. Ngay sau đó, lão giả đạp một cước vào vùng bụng dưới của Tô Bạch, cả người hắn bị đạp bay ra ngoài, giống như lúc trước lão giả bị đạn bắn bay ra xa.
Hai chân Tô Bạch không ngừng ma sát trên mặt đất, sau cùng hắn vẫn đứng vững thân hình, thế nhưng trong lúc nhất thời, thật đúng là không đứng thẳng được sống lưng.
- Súng này không tồi, chẳng qua cậu vẫn chưa dung hợp được thứ đồ chơi này vào trong cơ thể, cũng đúng thôi, vũ khí từ trong cửa hàng wechat đổi lấy, độ khó để dung hợp quả thật là rất lớn, hơn nữa, cậu cũng quá ỷ lại vào ngoại vật rồi.
Lão giả hơi buông lỏng phần eo của mình, đặt một tay lên vị trí miệng vết thương của mình để xoa xoa, rất nhanh, vị trí vết thương của ông ta bắt đầu hồi phục như cũ.
Đây không phải là năng lực phục hồi của Vampire, cũng không phải hồi phục do năng lực huyết thống đặc thù, mà chính là vì sau khi cấp độ của bản thân sinh mệnh tăng lên đến một mức độ nhất định, sẽ tự nhiên xuất hiện điều thần kỳ này, lão giả có thể khống chế sự phân chia của các tế bào trong cơ thể mình, dáng vẻ đó đã đến cấp độ nhập vi.
Tô Bạch vừa mới đứng thẳng người, lão giả lại một lần nữa biến mất ngay tại chỗ, Tô Bạch vô thức lùi lại một bước, thế nhưng rất nhanh, tay của ông ta trực tiếp xuất hiện bên người hắn, bóp lấy cổ Tô Bạch, nhấc cả người hắn lên, sau đó lập tức tàn nhẫn ném đi, cả người Tô Bạch giống như một quả đạn pháo đập vào bên trong một cửa hàng tiện lợi bên lề đường.