Chương 336
Cảm Giác Sảng Khoái Sau Trận Chiến
Đại khái là do mỗi người đều có nhược điểm, trên thực tế Tô Bạch cũng giống như vậy, có một số phương diện sự tình nào đó, sau cùng sẽ biểu hiện ra một loại tâm thái và tác phong khác hẳn với những lúc bình thường.
Ánh mắt Hứa Tình nhìn Tô Bạch, ý hỏi Tô Bạch có cần di chuyển người phụ nữ mang thai hay không, trước đó cô ta nghe thấy trong điện thoại có tiếng súng nổ, hiển nhiên khi đó tình hình của Tô Bạch rất nguy cấp.
Ai biết Tô Bạch chỉ xua tay, ra hiệu không cần.
Hứa Tình nhíu mày, đi đến mở cửa cho Tô Bạch vào, Tô Bạch tìm được phòng vệ sinh, đi thẳng vào trong đó tắm rửa, Hứa Tình chở ở bên ngoài một lát, thấy Tô Bạch thật sự đang tắm, liền không nghĩ nhiều nữa, có lẽ Tô Bạch đã giải quyết dứt điểm phiền phức kia.
Từ trong tầng hầm, cô ta đưa người phụ nữ mang thai còn đang ngủ say, đặt lên trên giường.
Nước nóng không ngừng xối lên thân thể của mình, khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất ngạc nhiên, trên người hắn vậy mà lại không có chút máu bầm tím nào, thật ra, trên đường đi đến nơi này, Tô Bạch đã có chút tỉnh táo lại, hắn bị lão giả kia liên tục trọng kích. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy choáng váng, rất đau, thế nhưng lúc đi về đây, cả người giống như được đả thông, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Rõ ràng vừa mới bị đánh một trận, chính mình lại cảm thấy thật thoải mái…
Bỗng nhiên Tô Bạch nghĩ đến Dĩnh Oánh Nhi, trên phương diện này, người phụ nữ kia giống như là người trong nghề, thế nhưng lão giả kia, dường như càng là người độc đạo.
Trong đầu Tô Bạch nhớ đến một câu nói của lão giả kia, ở trên xe, ông ta nghe được hắn và Hứa Tình nói chuyện, biết trong tay hai người bọn họ còn có một người phụ nữ có thai. Trên xe?
Lúc hắn lái chiếc xe con kia, trên xe chỉ có một mình hắn và người phụ nữ mang thai, lão giả kia trốn ở nơi nào? Vì sao ông ta lại không trực tiếp cướp đi người phụ nữ mang thai mà hắn đã đưa đến bệnh viện?
Tô Bạch cảm thấy lấy thực lực của lão giả kia, cho dù hai tiểu đội thính giả dự định cướp đứa nhỏ trong bệnh viện có cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Ở trong mắt ông ta, bản thân hắn chỉ là một hạt cát, rất dễ dàng bị nghiền ép, bộ dạng của hai tiểu đội kia, chắc hẳn không khác nhau là mấy.
Một lại khả năng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tô Bạch, khiến cho hắn cảm thấy phía sau lưng mình trở nên lạnh buốt, hắn chống một tay lên vách tường men sứ trong nhà vệ sinh, trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo lướt qua cả người hắn.
- Con mẹ nó, chết tiệt!
Tô Bạch chửi một câu, chính hắn cũng không biết mình đang mắng ai, mắng lão giả kia? Hay là mắng chính mình? Hoặc là Phát Thanh Khủng Bố!
Sau khi mắng xong, Tô Bạch lấy một chiếc khăn tắm, lau sạch cơ thể, lúc đi ra Tô Bạch mới nhớ đến hình như mình không có quần áo để thay, chẳng qua điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một bộ quần áo xuất hiện ở ngoài cửa phòng nhà vệ sinh. Trước đó hắn đi vào còn không có, hiển nhiên là do Hứa Tình chuẩn bị, một bộ quần áo nam thoải mái, chẳng qua không có đồ lót.
Tô Bạch mặc quần áo xong rồi đi ra, Hứa Tình đang ngồi trên sofa ăn táo, thấy Tô Bạch mặc quần áo đi đến, mỉm cười nói:
- Tôi chọn quần áo từ nhà bên cạnh, cũng không tồi lắm nhỉ?
- Tôi nghĩ, cô hẳn là nên tiện tay trộm đồ lót trong đó cho tôi.
- Tôi tìm rồi, nhưng không tìm được đồ lót mới nào, người khác đã mặc qua, tôi cảm thấy đưa cho anh cũng không thích hợp.
- Cô có lòng.
Tô Bạch cũng ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy một quả táo, sau đó cầm dao lên, bắt đầu gọt vỏ.
Đối diện phòng khách chính là phòng ngủ, cửa phòng ngủ mở ra, người phụ nữ mang thai đang ngủ say trên giường, dáng vẻ ngủ rất ngon, không thể không nói, ngọc bội của miêu nữ quả thật có công hiệu rất tốt, khó trách ngay từ đầu Phùng Á Long, sau đó là Hứa Tình đều đối với nó ưa thích không buông tay.
- Anh ăn táo còn gọt vỏ à?
Hứa Tình nhìn thoáng qua Tô Bạch, nói.
Tô Bạch cười, gọt xong vỏ quả táo, sau đó đưa cho Hứa Tình:
- Mời cô ăn, cảm ơn cô giúp tôi tìm quần áo.
- Được thôi.
Hứa Tình cũng không khách sáo, nhận lấy quả táo.
Sau đó Tô Bạch đứng dậy vươn vai:
- Chúng ta nên làm gì với người phụ nữ có thai này bây giờ? Cũng không thể chờ lúc cô ta sắp sinh, chúng ta lại tiếp tục làm người tốt, đưa cô ta đến bệnh viện, nếu như thế, chúng ta chỉ có một con đường chết.
- Gia đình bên cạnh là bác sĩ, người vợ là y tá, theo như trên lịch cho thấy, mấy ngày này là ngày nghỉ quốc khánh, bọn họ hẳn là đều ở nhà, tôi sẽ chú ý đến động tĩnh của bọn họ, nếu như bọn họ đi ra ngoài, tôi sẽ đi theo sau. Lúc nào người phụ nữ mang thai này chuẩn bị sinh, chúng ta để hai vợ chồng đó đến đỡ đẻ là được, nói gì thì nói, bọn họ có kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều.
Hứa Tình lắc lư quả táo trong tay, bổ sung:
- Ít nhất so với người nào đó dùng Baidu thì đáng tin hơn nhiều.
- Dừng lại, làm sao tôi lại có cảm giác, mình nên giết chết cô ở ngay trong thế giới chuyện xưa này nhỉ, nếu như để cô còn sống rời khỏi đây, cô nhất định sẽ lan truyền chuyện này ra ngoài.
Hứa Tình móc ngón tay với Tô Bạch:
- Đến đây, đến đây, giết tôi đi.
Tô Bạch rất nghiêm túc nhìn cơ thể của Hứa Tình, sau đó nói:
- Tôi không thích dáng người quá mức tốt đến cực đoan, trên người không có nhiều thịt, sờ tới sờ lui không cảm giác gì.
- Phì.
Hứa Tình nhổ một bãi nước bọt về phía Tô Bạch.
- Buổi tối ăn gì, bên trong homestay này có hoa quả, hẳn là cũng có đồ ăn.
- Gọi thức ăn bên ngoài đi, tôi lười nấu, cũng không có sức làm.
Hứa Tình đề nghị.
Tô Bạch gật đầu, sau đó đi đến trước cửa, mở cửa ra:
- Tôi ra sân ngồi một lúc.
- Anh ra đó suy nghĩ về cuộc sống à?
- Gần như là thế.
Trong sân có ghế dựa, Tô Bạch ngồi lên đó, ánh nắng mặt trời sau buổi trưa chiếu lên người, vừa mới tắm rửa xong lại được phơi nắng, quả thật là một chuyện rất hưởng thụ, hơn nữa phải biết nơi này vẫn đang trong thế giới chuyện xưa, ở trong đó có thể tranh thủ nghỉ ngơi lúc rảnh rỗi, chẳng khác nào được bơi lội giữa sa mạc, thật đúng là hết sức trân quý.
Tô Bạch hơi nheo mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh trận chiến của mình và lão giả trước đó, đem địa ngục hỏa shotgun dung hợp vào trong cơ thể ư?
Tô Bạch nhớ rõ mập mạp đã từng nói, đem pháp khí dung hợp vào trong cơ thể được xem như đường ranh giới thực lực của thính giả, nhưng Tô Bạch vẫn chưa thấy mập mạp dung hợp thứ gì vào trong cơ thể mình, chẳng lẽ mập mạp vẫn luôn che giấu hậu chiêu? Không đúng, Tô Bạch nhớ kỹ lần ở tòa quan đạo trên núi, mập mạp bị ghim vào trên vách đá, khi đó không có khả năng anh ta còn giấu đồ tốt đi, hơn nữa hòa thượng và Gia Thố cũng không biểu hiện ra phương diện này, chẳng lẽ nguyên nhân là vì thực lực của bọn họ đều không đạt đến tiêu chuẩn ư?
Ngược lại người da đen kia lại dung hợp được vũ khí vào trong cơ thể, chỉ là đáng tiếc, anh ta còn chưa có cơ hội thể hiện ra năng lực chân chính của mình trước mặt Tô Bạch, liền bị quái nhân khoa học lấy thân phận của một người bình thường giết chết.