Chương 337
Gặp Lại
Tô Bạch khoanh tay trước ngực, hắn đang suy tư câu nói quá ỷ lại vào ngoại vật, nhặt được hạt vừng, mất đi dưa hấu của lão giả kia, ông lão này rất thú vị. Cẩn thận suy nghĩ lại, thật đúng là có chút giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp tiến vào một hang động nào đó, gặp được một lão quái nhân chỉ điểm cho.
Đúng lúc này, một chiếc xe Audi đi ngang qua sân, điều trùng hợp chính là, tài xế lái xe, vậy mà còn là người Tô Bạch biết.
Là Tô Hạo Nhiên.
Tô Hạo Nhiên lái xe vượt qua lại lùi về, sau khi xác nhận người đang nằm trên ghế trong sân là Tô Bạch, trên mặt anh ta cũng mang theo một nụ cười ngoài ý muốn, trên thực tế, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng không xa, chỉ khoảng 5 – 6 mét.
- Thật trùng hợp.
Tô Hạo Nhiên nói.
- Quả thật có chút trùng hợp.
- Anh tìm được người phụ nữ mang thai rồi à? – Tô Hạo Nhiên hỏi.
- Không, chẳng qua có chút tin tức mà thôi.
- Ha ha, chúng tôi cũng tìm được một người phụ nữ mang thai, sau đó trong tiểu đội tăng thêm hai cao thủ áp trận, vận khí thật đúng là khá tốt.
Từ chỗ cửa sổ xe, Tô Hạo Nhiên ném cho Tô Bạch một điếu thuốc lá, Tô Bạch nhận lấy, tỏ vẻ cảm ơn.
- Được rồi, tóm lại cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ chúng tôi nói chuyện, cho chúng tôi cơ hội, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé, có chuyện gì cũng tiện hỗ trợ nhau.
- Dĩ nhiên rồi.
- Ừm, tôi vừa mua một số dụng cụ, chúng tôi không dám đi đến bệnh viện, chỉ có thể tự mình động thủ chuẩn bị đỡ đẻ.
- Cẩn thận một chút.
- Đúng rồi, tôi đã nhìn thấy anh, anh vẫn nên đổi chỗ khác đi, nơi này không an toàn.
- Tôi biết.
Tô Hạo Nhiên lái xe rời đi.
Tô Bạch đứng lên, về đến phòng của mình, Hứa Tình đang nằm trên ghế sofa, cô ta còn chưa ăn xong quả táo kia, nhìn thấy Tô Bạch quay về, Hứa Tình cảm thấy ngoài ý muốn, nói:
- Nhanh như vậy mà anh đã suy nghĩ xong về cuộc sống này?
- Cô nhìn thấy camera ở bên lề đường rồi chứ? – Tô Bạch hỏi.
- Ừm, đương nhiên là nhìn thấy.
Hứa Tình trả lời.
- Chúng ta dường như đã quên đi một vấn đề quan trọng, hoặc nói đúng hơn là do chúng ta sơ sót, chúng ta cho rằng tránh đi bệnh viện, phòng khám và một số thính giả liền có thể an toàn ẩn núp, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của chúng ta đã quá ngây thơ rồi.
- Đây là một thành phố hiện đại hóa, nếu như có một thính giả thành thạo máy tính, thậm chí là cường hóa kỹ năng này, khắp thành phố này, nơi nào cũng có tai mắt của kẻ đó.
- Ý của anh là, chúng ta đã bị phát hiện ra rồi hả?
- Vừa rồi có một thính giả mà tôi đã từng tiếp xúc qua ở trong thế giới chuyện xưa này, lái xe đi qua sân nhà chúng ta, sau đó còn dừng xe cùng tôi chào hỏi.
- Cũng có thể là ngẫu nhiên gặp mà?
- Không, trước đó chiếc xe này lái với vận tốc khoảng 60 km/h, lúc còn khoảng hơn 10 mét nữa thì đến nhà chúng ta, chiếc xe này bắt đầu giảm tốc độ còn 30km/h, sau đó lại làm bộ lái xe qua trước mặt tôi rồi quay lại, dáng vẻ giống như ngẫu nhiên gặp tôi, đây là do anh ta đã sớm phát hiện ra chúng ta, cho nên cố ý đến dò đường.
- Trước đó anh và anh ta có quan hệ như thế nào?
Hứa Tình bắt đầu đứng dậy, thu dọn đồ, làm công tác chuẩn bị.
- Xem như là đồng đội, tôi còn nói giúp bọn họ, cứu được bọn họ một mạng.
Tô Bạch rất thẳng thắn trả lời, lúc trước Phác Dao Dao dự định trực tiếp giết chết mấy người Tô Hạo Nhiên, thế nhưng Tô Bạch lên tiếng cầu tình, để bọn họ có thể tiếp tục sống, dù sao trước đó đám người Tô Hạo Nhiên đã giúp Tô Bạch, nhân tình này, nếu trả được thì nên trả.
- Vậy sao anh lại không có lòng tin với anh ta như thế?
Vẻ mặt Hứa Tình nghiền ngẫm nói:
- Nói không chừng người ta sẽ vì báo ân với anh mà cố ý thả cho chúng ta một con ngựa thì sao?
- Nơi này là thế giới chuyện xưa, tác dụng của bằng hữu và ân nhân chính là dùng để đâm sau lưng.
Tô Bạch đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng xốc lên rèm cửa, bên ngoài đã có mấy bóng người đang ẩn núp.
- Chúng ta phải làm gì với người phụ nữ mang thai bây giờ? – Hứa Tình hỏi.
- Người phụ nữ mang thai không chỉ là đối tượng chúng ta cần bảo vệ, mà còn là người bọn chúng muốn bảo vệ, cho nên cô ta không phải là gánh nặng của chúng ta, chúng ta cũng không phải gánh vác, cứ coi như cô ta không tồn tại là được.
Tô Bạch vô thức vươn tay ra muốn đi lấy súng, thế nhưng hai tay hắn hơi run lên, sau cùng từ bỏ, nếu như đối phó với đám người Tô Hạo Nhiên kia mà còn cần phải sử dụng địa ngục hỏa shotgun, như thế quả thật ngoài trừ hai khẩu súng này, hắn không còn gì khác, có lẽ hắn nên dựa theo những gì lão giả kia nói, cường hóa và phát triển huyết mạch của mình?
Hứa Tình nhìn vào cánh cửa thủy tinh trong phòng khách để sửa sang lại tóc cho chính mình, vừa chỉnh tóc vừa nói:
- Vẫn quy củ cũ chứ? Anh đi trước hay là mặt sau?
Tô Bạch nhìn thân hình Hứa Tình, cúi đầu nói:
- Tôi thích đi vào từ phía sau.
- Bọn họ đi ra ngoài rồi sao, tôi luôn cảm thấy trước đó Tiểu Tôn đi dò đường để lại sơ suất lớn, nếu như dựa theo những gì Tiểu Tôn nói, thực lực của người đàn ông kia gần như chúng ta, anh ta sẽ không ngu và ngây thơ như vậy.
Trong máy bộ đàm vang lên một giọng nói trầm thấp, mang theo một loại miệt thị của kẻ đứng trên cao nhìn xuống, từ trong giọng nói cũng có thể thấy được, mặc dù là trong một tiểu đội, nhưng những người này cũng không coi trọng mấy người Tô Hạo Nhiên, chỉ coi bọn họ làm chân chạy cho mình.
Điều này cũng rất bình thường, lúc Phát Thanh Khủng Bố sắp xếp quan hệ tổ đội, xác suất những thính giả có thực lực mạnh kết hợp với nhau tạo thành một tiểu đội mạnh là rất nhỏ, phần lớn ở trong tiểu đội, thực lực phân biệt vẫn rất rõ ràng, dù sao mọi người đâu có thể dùng internet mời những cường giả có cùng cấp độ và thực lực với nhau cùng tham gia vào trong một tiểu đội. Đây là một thế giới chuyện xưa với bối cảnh là nguyên một thành phố và vùng ngoại ô của nó, phần lớn những thính giả tập hợp thành một tiểu đội, ở trong đó nhất định phải có mấy phần vận khí (vận may), có đôi khi thật đúng là không tìm được đủ năm người, đành phải nhắm mắt chọn bừa, cố gắng để cho đủ số lượng tối đa của mỗi tiểu đội, Hứa Tình và Tô Bạch là tình huống đặc biệt, có sự bất đồng rất lớn với những tiểu đội khác.
Đồng thời, tiểu đội mà thực lực của những thính giả trong đó đồng đều, không cảm thấy những người khác là hố đen của tiểu đội, giống như đội ngũ của Tô Bạch và Hứa Tình lúc trước, vẫn tương đối ít.
- Bọn họ không có ra ngoài, tôi đã theo dõi trọng điểm camera xung quanh tòa nhà này, tất cả camera của nhà dân hay công cộng đều không phát hiện ra dấu hiệu bọn họ rời đi, có lẽ bọn họ vẫn còn ở bên trong, chẳng qua bọn họ hẳn là có chỗ cảnh giác, lúc tôi sắp phá giải thiết bị định vị trong máy bọn họ, bọn họ thế mà lại tắt điện thoại di động đi, tôi nghĩ bọn họ dự đoán được sự tồn tại của chúng ta, tất cả mọi người hãy cẩn thận hơn.
Giọng nói này mang theo chút non nớt, người này không lớn tuổi, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ chững chạc, hiển nhiên có địa vị không thấp trong đội ngũ.