Chương 338
Dùng Huyết Thống
“Tiểu Tôn, ba người các anh chắn cửa sau, không cần đi vào, chỉ đứng ở trong sân là được, tôi và A Huyễn chuẩn bị đi vào. Bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi, về mặt số lượng, tiểu đội của chúng ta chiếm ưu thế, việc cướp người không phải là vấn đề gì lớn, mấy người các anh tìm đúng thời cơ, nếu như có thể thì nhanh chóng cướp người phụ nữ mang thai.”
Đây là giọng nói đầu tiên, hiển nhiên, A Huyễn mà người này nhắc đến chính là người đàn ông có thể khống chế internet.
Lúc này A Huyễn chạy đến cửa chính, anh ta kéo tai nghe xuống, nói:
- Tôi dùng dụng cụ hồng ngoại dò xét, quét qua hình ảnh, khoảng cách như này cũng đủ rồi, Quách Thành, anh chờ tôi một lúc.
- Được, ha ha, có anh trong tiểu đội, thật đúng là thuận tiện.
Sau lưng Quách Thành là một thanh kiếm sắt, quần áo trên người đơn bạc, thoạt nhìn giống như một võ giả theo trường phái khổ hạnh, thế nhưng cả người lại lộ ra tinh thần sắc bén, giống như một khối sắt đã được rèn đỏ.
Thế nhưng, từ chỗ A Huyễn nhanh chóng truyền đến một giọng nói không thể tưởng tượng được.
- Thật kỳ lạ.
- Sao thế? – Quách Thành hỏi.
- Tôi quét được hình ảnh người phụ nữ mang thai đang nằm trên giường ngủ, nhưng không phát hiện ra bất kỳ một dấu hiệu tồn tại nào của hai người kia.
- Có phải hai người bọn họ đã rút lui trước rồi không?
- Quách Thành à, nếu việc tìm ra một người phụ nữ mang thai là chuyện đơn giản như thế, chúng ta còn cần phải cướp đoạt từ trên tay người khác sao?
A Huyễn hỏi ngược lại, ý tứ chính là làm sao đối phương có thể dễ dàng buông bỏ như vậy được.
- Được rồi, không cần quét hình ảnh nữa, chúng ta vào trong xem tình hình như thế nào rồi nói, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nếu như hai người bọn họ ở đó, chúng ta sẽ so tài thực lực, ngược lại, người phụ nữ kia chính là của chúng ta.
A Huyễn khẽ gật đầu:
- Tôi sẽ vào từ cửa trước, anh đi vào từ cửa sau nhé.
Quách Thành nới lỏng cổ áo của mình, lập tức cả người xông lên phía trước, cửa bị đá bay, thế nhưng thân hình của anh ta không thể đi vào bên trong phòng, bởi vì phía sau cánh cửa, có một người đang chờ anh ta.
Tô Bạch nhìn người đàn ông đâm sầm vào ngực mình, trên mặt hắn lộ ra vẻ ghét bỏ, sát khí quanh người hắn lập tức bắn ra, hai tay khép lại, đem tên gia hỏa này ôm vào trong ngực mình, giống như một con mãng xà đối đãi với con mồi của mình vậy, xoắn chết anh ta.
Trong đầu Quách Thành rất muốn chửi mẹ nó, bên kia A Huyễn vừa mới nói không quét được hình ảnh ai trong phòng, thế nhưng người này vậy mà lại đứng ở phía sau cánh cửa chờ đợi mình, cái này gọi là không có ai ư?
Thật ra, Quách Thành đã trách oan A Huyễn, dù sao hiện tại Tô Bạch đang ở trạng thái cương thi, tuyệt đối là động vật máu lạnh, cảm ứng hồng ngoại, dĩ nhiên là không có tác dụng với hắn.
Hai tay Tô Bạch dùng sức, cả người hắn thẳng tắp, người trong lồng ngực hắn đã phát ra những tiếng kêu rên, đồng thời khớp xương cũng truyền đến những tiếng giòn vang. Một loại cảm giác thỏa mãn xuất phát từ sâu trong lòng Tô Bạch, đây là loại khoái cảm khác với việc dùng địa ngục hỏa shotgun để giết địch, đó là một cảm giác tự tin xuất phát từ sâu trong nội tâm mình.
Hai loại cảm giác khác biệt, có điểm giống như cảm giác đeo bao cao su và không đeo bao cao su lúc làm tình.
Thế nhưng sau khi Quách Thành vượt qua nỗi thống khổ ban đầu, anh ta lập tức kịp thời phản ứng, làm ra hành động phản kháng, thanh kiếm sắt sau lưng anh ta phát ra một tiếng rung, tự động bay ra, cắt vào tay Tô Bạch.
Chỗ kiếm sắt và cánh tay Tô Bạch va chạm vào nhau phát ra một chuỗi tia lửa, nửa người trên của Tô Bạch cũng bởi vì thế mà bị chấn động, cả người vô thức buông lỏng Quách Thành, lùi ra phía sau.
Quách Thành đắc thế không tha người, kiếm sắt tới tay, trực tiếp đâm về phía Tô Bạch.
Tô Bạch lập tức đứng vững, hai tay khép lại, kẹp lấy thanh kiếm sắt của Quách Thành.
Soạt!
Một chuỗi tiếng ma sát chói tai vang lên, kiếm sắt không ngừng từ trong lòng bàn tay của Tô Bạch xuyên qua, thế nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở vị trí cách mặt Tô Bạch khoảng 10 centimet, không để tiến vào thêm nữa.
Quách Thành cắn chặt răng, nhìn thanh kiếm sắt của chính mình, đôi môi mấp máy giống như đang tụng chú ngữ gì đó, kiếm sắt trên tay anh ta bắt đầu chuyển sang đỏ bừng, cho dù hiện tại Tô Bạch đang ở trong trạng thái cương thi thì vị trí hai tay của Tô Bạch vẫn cảm nhận được một cảm giác nóng như thiêu như đốt.
Tô Bạch hít sâu một hơi, đồng thời ngay lúc này, bộ trang sức kia phát ra ánh sáng màu xanh, hàn độc bộc phát, hoàn toàn lan ra, trong nháy mắt, vị trí hành lang của cửa sau cũng bị đóng băng, trên khung cửa xuất hiện từng lớp băng sương.
Quách Thành không nhịn được run lên, trong nháy mắt nhiệt độ của thanh kiếm sắt trong tay Quách Thành giảm xuống, hơn nữa còn giống như đọng lại một tầng băng sương bao trùm lên hai tay Tô Bạch.
- Con mẹ nó!
Quách Thành mắng một tiếng, cả người lùi lại về sau mấy bước, kiếm sắt đều đã mất đi, nhanh chóng lùi ra khỏi căn phòng, tay cầm kiếm của anh ta bị nứt nẻ và chảy mủ.
Tô Bạch mở hai tay ra, thanh kiếm sắt bị đóng băng rơi trên mặt đất, sau đó Tô Bạch chậm rãi bước ra ngoài.
Có lẽ lão giả kia nói đúng, trước kia hắn quả thực quá ỷ lại vào địa hỏa shotgun, chính mình có huyết thống tốt như thế, mặc dù huyết thống của hắn không cách nào từ cửa hàng trên wechat để đổi lấy và thăng cấp, nhưng chẳng lẽ bản thân hắn không thể chủ động khai thác và thăng cấp lên ư?
Tô Hạo Nhiên, Trương Hoa, Tiền Thục Quân, ba người bọn họ đều đứng ở sau lưng Quách Thành không xa, nhìn thấy Tô Bạch đi ra, ba người đều vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trước đó bọn họ chỉ nói cho A Huyễn và Quách Thành biết Tô Bạch có hai khẩu súng rất tốt, thế nhưng ngay cả chính bản thân bọn họ cũng không ngờ tới, cho dù không dựa vào súng, bọn họ vẫn không thể khinh thường thực lực của Tô Bạch.
Lúc trước, khi Tô Bạch và đám người Tô Hạo Nhiên ở chung với nhau, hắn không có sử dụng tới huyết thống này, trên thực tế, đám người Tô Hạo Nhiên cũng không rõ ràng rốt cuộc Tô Bạch có bao nhiêu con át chủ bài.
- Các người trèo cửa sổ đi vào phòng ngủ chính, đưa người phụ nữ mang thai đi, tôi sẽ phụ trách đối phó với anh ta.
Quách Thành nói.
Mấy người Tô Hạo Nhiên vừa mới chuẩn bị đi, ánh mắt Tô Bạch quét đến, trên mặt hắn là ý cười, một con cương thi mỉm cười với bạn, bạn chắc chắn sẽ không cảm nhận được bao nhiêu ấm áp, ngược lại khiến cho bạn cảm thấy tê dại cả da đầu.
- Thất tinh đạp hành, vạn kiếm quy tông!
Mười ngón tay Quách Thành đan vào nhau, anh ta giơ hai cánh tay lên cao, ngay lập tức phía sau lưng anh ta bắn ra bảy đạo huyết kiếm, mang theo một loại ánh sáng khác thường.
Trong nháy mắt, huyết kiếm trực tiếp đâm về phía Tô Bạch, tốc độ quá nhanh, quả thực khiến cho người ta cuống quýt, Tô Bạch căn bản không cách nào nắm bắt được dấu vết của huyết kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình, vung nắm đấm về phía trước, nắm đấm mang theo sát khí đánh vào hai thanh huyết kiếm, thế nhưng vẫn còn có năm thanh huyết kiếm trực tiếp xuyên thủng vào cơ thể Tô Bạch, không phải là xuyên thủng mang tính chất vật lý, nhưng thương tổn càng thêm đáng sợ.