Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 339 - Chương 339 Thể Chất Đột Phá

Chương 339

Thể Chất Đột Phá


Cả người Tô Bạch quỳ trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi đen ngòm, sắc mặt vặn vẹo, lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ.


Sắc mặt Quách Thành cũng không được khá cho lắm, bảy thanh huyết kiếm này cũng chính là bản nguyên của anh ta, lợi dụng chính bản nguyên của mình để đi chiến đấu, vốn là chuyện giết địch 1000, tự tổn 800.


Tô Bạch mím chặt môi, hơi thở của hắn càng không ngừng trở nên nặng nề, trong nháy mắt, khi Quách Thành một lần nữa sắp xếp bảy đạo huyết kiếm, Tô Bạch bỗng nhiên đứng lên, trong miệng còn phát ra một tiếng rống dài, ngay lập tức huyết thống cương thi đã hoán đổi sang huyết thống Vampire, cả người hắn hóa thành một cái bóng, lay động theo chiều gió.


Vù!


Bảy đạo huyết kiếm lại một lần nữa xuyên thủng bóng Tô Bạch, cái bóng của hắn trở nên vô cùng mờ ảo, hiển nhiên cho dù ở trong trạng thái này, hắn cũng không cách nào ngăn cản thương tổn mà huyết kiếm gây ra cho chính mình, thế nhưng Tô Bạch cứ thế dựa vào cỗ khí thế này, bay nhẹ đến trước mặt Quách Thành, bóng đen bao trùm Quách Thành.


- Thu!


Quách Thành lại một lần nữa gọi bảy đạo huyết kiếm trở về bên cạnh mình, bảy thanh huyết kiếm hóa thành một bức tường phòng ngự, trên mặt anh ta mang theo sự chắc chắn, trong lòng cũng rất bình tĩnh, đối với một vật âm tà như Tô Bạch mà nói, huyết kiếm càng có thể gây ra thương tổn nặng nề hơn, anh ta rất rõ ràng, Tô Bạch sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, đến lúc đó, người thắng cuộc chính là anh ta.


Trong bóng đen truyền đến tiếng rống của Tô Bạch, giống như một con thú bị nhốt đang gào thét trước khi chết, mang theo không cam tâm.


Phẫn nộ,


Điên cuồng,


Liều lĩnh.


Đủ loại cảm xúc tiêu cực sôi trào trong lòng Tô Bạch, đồng thời nó cũng biểu lộ ra, cảm xúc của một người trong lúc cùng đường mạt lộ đưa tới.


Chẳng qua, đúng vào lúc này, cái bóng kia lại dần dần ngưng tụ.


Ngược lại, huyết kiếm của Quách Thành thì trở nên xám xịt và thu nhỏ lại.


- Tại sao lại có thể như vậy… Tại sao lại có thể như vậy…


Quách Thành hoảng hốt tự mình lẩm bẩm.


Giống như Quách Thành, chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy hoảng sợ, hắn không nghĩ tới lại có thể đem cái bóng của mình thúc đẩy ra dáng vẻ và hiệu quả này, hoàn toàn không cần ngưng tụ lại thành hình nhưng vẫn có thể dùng răng nanh để hút máu.


Lại có thể trực tiếp dựa vào trạng thái này, chuyển từ việc bị vây khốn sang cướp đoạt, hấp thụ sinh cơ.


Quả nhiên!


Lão giả kia nói đúng, trước đó hắn chỉ dựa vào địa ngục hỏa shotgun để sống qua ngày, thật đúng là uổng công chính mình được ông trời ưu ái cho thể chất biến dị!


Bảy đạo huyết kiếm của Quách Thành đã biến thành bảy con dao găm, điều này cũng đủ để thấy được rốt cuộc anh ta đã bị Tô Bạch hút mất bao nhiêu tinh hoa của sinh mệnh, hiện tại Tô Bạch có loại cảm giác rất thoải mái, giống như đang được nằm trên một chiếc giường dễ chịu sau khi đi xông hơi về. Dường như vào lúc này, mỗi lỗ chân lông trên người hắn đều dãn ra, cả người có được một loại cảm giác hài lòng khó mà diễn tả bằng lời.


Trên thực tế, đây cũng là một phương thức để khai thác tiềm năng của mình, dựa vào tự thân kích phát và cảm ngộ trong chiến đấu, từng bước khai thác ưu thế của huyết thống trên người mình. Hơn nữa Tô Bạch cảm thấy phương thức thăng cấp này, tuy gian nan hơn nhiều so với việc trực tiếp đổi đồ trên cửa hàng wechat, thế nhưng thật ra trên phương diện sức chiến đấu mà nói, nó cường đại hơn rất nhiều so với việc chỉ phụ thuộc vào những đồ trên cửa hàng wechat.


Giống như việc leo lên một ngọn núi, có người thì trực tiếp ngồi xe cáp để lên và xuống núi, nhìn thì giống như leo qua ngọn núi này, nhưng cũng chỉ có thể coi như là đã đến mà thôi.


Có một số ít người lại quen dùng một đôi giày, cộng thêm một cái gậy chống để leo núi, từng bước dựa vào thực lực của mình để leo lên rồi lại leo xuống, hao tốn rất nhiều công sức, nhưng có thể đem hết mọi phong cảnh trên đường đi đều thu vào mắt, dùng hai chân của mình để đi qua toàn bộ ngọn núi, những cảm ngộ và trải nghiệm ở trong quá trình này, chỉ có tự mình trải qua mới biết được.


Trước kia, Tô Bạch bởi vì huyết thống của chính mình không cách nào từ chỗ cửa hàng wechat để đổi lấy, cho nên việc khai thác và thăng cấp huyết thống của hắn vẫn luôn ở vào một loại trạng thái bị động, hơn nữa từ sau khi có được địa ngục hỏa shotgun, đứng ở trên một góc độ nhất định mà nói, nó càng khiến cho Tô Bạch tiến thêm một bước đến thái độ coi thường việc sử dụng huyết thống của bản thân mình.


Mãi cho đến bây giờ Tô Bạch mới cảm nhận được một loại khoái cảm khác hẳn với việc sử dụng địa ngục hỏa shotgun, nó tỷ lệ thuận với việc, tuy hiện nay con người đã bay ra khỏi trái đất để lên đến mặt trăng, thế nhưng trong xã hội loài người các loại hình vận động như đấu vật và đô vật vẫn kéo dài không suy, khai thác tiềm lực của bản thân, lĩnh hội việc không mượn dùng ngoại vật, chỉ dùng lực lượng của bản thân, đó vẫn luôn là chuyện mà toàn nhân loại làm không biết mệt.


Vào lúc này, Quách Thành mở hai mắt ra, ánh mắt của anh ta ảm đạm, thậm chí có thể nói là lờ mờ, dường như anh ta không còn sống được lâu nữa, thế nhưng trong nội tâm anh ta lại tràn ngập một loại cảm giác không cam lòng.


Chính mình cường hóa, chính mình khổ luyện, thế mà lại rơi vào tình cảnh trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ địch, bị đối phương lấy dáng vẻ và phương thức như thế để cướp đoạt, cho dù có là Lôi Phong, đoán chừng cũng không nguyện ý vào lúc này lại lấy một loại phương thức và dáng vẻ như thế đi cống hiến một cách vô tư.


- Lấy linh hồn của tôi hòa làm kiếm, dùng danh nghĩa của tôi, xuất kiếm!


Giữa trán Quách Thành nứt ra, máu tươi không ngừng chảy ra, thế nhưng rất nhanh, một thanh kiếm nhỏ màu xám từ trong đó bay ra, đây thuộc về kiếm hồn của Quách Thành, là sự tồn tại căn bản nhất của anh ta.


- Anh có thể hút máu tươi của tôi, vậy tôi muốn nhìn xem, anh có thể hút linh hồn của tôi hay không!


Kiếm hồn bay ra khiến cho đầu óc của Tô Bạch càng trở nên rối loạn và quay cuồng, bởi vì lúc này Tô Bạch chỉ là cái bóng, là ảo ảnh, không có hiện ra hình dáng cụ thể, cũng chính vì thế, linh hồn hắn không nhận được sự che chở của chính cơ thể mình. Khi kiếm hồn của Quách Thành kích phát ra, càng thêm trực tiếp ảnh hưởng và sát thương đến linh hồn Tô Bạch.


- Còn dám phản kháng!


Từ sâu trong linh hồn Tô Bạch truyền đến một loại cảm xúc tàn nhẫn.


Đối với loại tâm trạng này, Tô Bạch không còn xa lạ gì, bởi vì mỗi lần lúc hắn phát bệnh, loại tâm trạng này đều sẽ từ sâu trong nội tâm vô thức được kích phát ra, khiến cho chính hắn sinh ra loại xúc động không muốn nói gì, chỉ muốn lật bàn.


Sở dĩ Tô Bạch cho rằng đây thật ra không phải là bệnh, mà là bản tính của mình, cũng bởi vì dạng cảm xúc này tới từ sâu trong linh hồn của mình kêu gọi, là chân chính và cũng là chính mình thuần túy nhất.


Hơn nữa, từ sau khi hấp thu giọt máu Vampire cao cấp mà mập mạp cho, trong huyết mạch của Tô Bạch cũng có dấu vết của Vampire kia.


(Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.)


Chương 339

Bình Luận (0)
Comment