Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 342 - Chương 342 Lặng Yên Không Một Tiếng Động

Chương 342

Lặng Yên Không Một Tiếng Động


Tô Bạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía A Huyễn:


- Khi còn nhỏ, lúc vừa mới tiếp xúc đến trò chơi trên máy vi tính, tôi nghĩ nếu mình có thể trở thành một hacker thì tốt biết bao nhiêu, tự mình tạo ra phần mềm hack số liệu, hiện tại trưởng thành, nhìn thấy hàng thật giá thật, một người còn cực đoan hơn cả hacker như anh, tôi bỗng nhiên cảm giác được, sống dưới bộ dạng này, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.


A Huyễn hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục lùi lại thêm một bước, tay trái đặt ở vị trí trước ngực mình, ngỏ ý nhận thua, ngay sau đó, anh ta chậm rãi lùi lại về sau, hiển nhiên là dự định đi, không muốn tiếp tục đánh nhau nữa.


Trong mắt Hứa Tình lóe lên ánh sáng kỳ lạ, hỏi:


- Sao thế, thịt đến miệng rồi lại còn không ăn?


- Cường hóa của anh ta đều nằm ở những linh kiện trên người, đối với anh ta mà nói, những thứ đó là bảo bối, nhưng đối với chúng ta, nó căn bản chỉ là một đống phế liệu, còn không bằng chiếc rìu của cô, tôi lấy nó về để làm gì chứ? Hơn nữa anh ta cũng không phải nhân vật dễ chơi như thế.


- Anh nói rất đúng.


Hứa Tình gật đầu:


- Có vẻ như nơi này không thể ở được nữa rồi.


- Chúng ta đổi sang chỗ khác, hiện tại mỗi tiểu đội đều đang chém giết, cướp đoạt một cách kịch liệt, đoán chừng trong tay những tiểu đội có thực lực mạnh đều đã có một đứa trẻ sơ sinh hoặc là người phụ nữ mang thai, bên phía chúng ta tạm thời coi như an toàn.


Một tiểu đội chỉ cần nắm giữ trong tay một đứa trẻ sơ sinh là đủ rồi, nắm giữ nhiều cũng không có ban thưởng gì, cho nên hiện tại rất có thể những tiểu đội không có trẻ sơ sinh hoặc là thai phụ trong tay, đều là những đội ngũ hạng hai, hạng ba, đội ngũ như thế, đối với Tô Bạch và Hứa Tình mà nói, độ khó khăn khi ứng phó cũng không phải là rất lớn, trên thực tế, đội ngũ có cấp bậc như tiểu đội của Quách Thành cũng không nhiều.


Tô Bạch và Hứa Tình đưa người phụ nữ mang thai đến vùng ngoại thành, đi vào trong một nông trường, nông trường này đã bỏ hoang, hiển nhiên là do đầu tư thất bại, không tiếp tục duy trì nữa, nhưng đúng lúc có thể giảm bớt phiền phức cho Tô Bạch. Nông trường không có điện, cũng không có đồ ăn, ngoại trừ đống cỏ dại rậm rạp thì chỉ có đống muỗi và côn trùng đến tiếp đón, không còn gì khác.


Người phụ nữ mang thai được đặt lên trên một chiếc giường gỗ, hệ thống thông gió ở xung quanh tương đối tốt, Hứa Tình đứng cạnh giường, Tô Bạch thì ngồi ở cửa ra vào, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, trước đó hai người đã cố ý điều tra, nơi này không có camera, lại không có nhiều người, tính bảo mật khá tốt, cho dù những tiểu đội khác thật sự tìm ra, có Tô Bạch và Hứa Tình thay phiên nhau canh gác, cũng rất khó làm ra được hành động tập kích bất ngờ.


- Nhìn dáng vẻ này, tôi thật đúng là có chút lo lắng, cô ta sẽ không sinh con trong khoảng thời gian nhiệm vụ quy định.


Hứa Tình hơi bận tâm đến vấn đề này.


- Vẫn còn mấy ngày nữa, chờ xem tình hình như thế nào, dựa theo những gì Phát Thanh Khủng Bố thông báo về nhiệm vụ chủ tuyến, mỗi ngày chỉ có một đứa bé được sinh ra, bây giờ mới qua hai ngày, chưa đến ba ngày, tối đa cũng chỉ xuất hiện ba đứa nhỏ, trong tay những tiểu đội còn lại đều là thai phụ, chúng ta không thể để người phụ nữ mang thai này ở đây lại đi cướp một người khác về, nếu thật sự không được, đến ngày cuối cùng chỉ có thể trợ sản.


Nghe thấy Tô Bạch nói như thế, Hứa Tình khẽ gật đầu:


- Anh đi nghỉ trước đi, tôi đến gác.


Sau khi nói xong, một tay Hứa Tình nắm lấy mái hiên, cả người trực tiếp nhảy lên nóc nhà.


Tô Bạch đi đến trong nhà vệ sinh, cố ý nhìn vào trong gương, làn da của hắn càng trở nên mịn màng hơn, xem ra sau này hắn quả thật không cần thiết dùng mỹ phẩm làm gì.


Bên cạnh bồn rửa mặt có treo một chiếc đinh ba, đinh ba hơi rỉ sét và cũ kỹ, Tô Bạch liếc thoáng qua đinh ba, sau đó đứng ở trước mặt nó, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đập mạnh bàn tay mình xuống đinh ba.


Tô Bạch rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt trước khi lòng bàn tay của hắn chạm đến vị trí sắc bén của đinh ba liền tự mình tan ra, trong lòng bàn tay hắn lộ ra ba lỗ máu, vừa đủ để cho đinh ba xuyên qua.


- Ha, ha, ha, thật đúng là thú vị.


Tô Bạch di chuyển bàn tay của mình đi, ngay lập tức, lòng bàn tay của hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, trước kia cơ thể của hắn bị động thừa nhận thương tổn, sau đó hồi phục lại như cũ, hiện tại cơ thể của hắn có một loại bản năng xu lợi tránh hại, đây là một loại thay đổi về chất.


Tô Bạch lại một lần nữa đứng trước gương, bắt đầu chỉnh lại quần áo của mình, ngay lập tức, dưới sự khống chế của Tô Bạch, nửa gương mặt của hắn bắt đầu hóa thành máu, ngay sau đó là đến nửa bên phải cơ thể của hắn cũng hóa thành máu, thế nhưng nửa bên trái cơ thể Tô Bạch vẫn bình thường.


Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, cả người hắn nhanh chóng hóa thành một vũng máu, bắt đầu dọc theo vách tường hướng lên trên, sau đó men theo từng khe hở nhỏ xíu, hướng lên, thẩm thấu khỏi trần nhà.


Hứa Tình đang ngồi trên nóc nhà, cô ta đang quan sát động tĩnh xung quanh, lại không để ý đến phía sau lưng mình, đang chậm rãi ngưng tụ ra cơ thể Tô Bạch.


Tất cả mọi thứ,


Là như thế,


Lặng yên không một tiếng động…


Khi Tô Bạch hoàn toàn ngưng tụ ra cơ thể mình, dường như Hứa Tình rốt cuộc cũng cảm ứng được cái gì, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Lúc cô ta nhìn thấy Tô Bạch đang đứng sau lưng mình, cả người sửng sốt, dáng vẻ không thể tin tưởng được.


- Anh…


Khi thích khách lại bị ai đó lặng yên không một tiếng động đến gần mình, điều đó cũng mang ý nghĩa, con át chủ bài của thích khách và sự tự tin bị trực tiếp giảm đi một nửa.


Một thích khách không thể tuyệt đối cảnh giác và đánh bất ngờ, còn có thể gọi là thích khách sao?


Quả thực chính là một con mèo, cái đuôi bị người ta giẫm chặt, nhìn thì giống như nó có thể kêu to một tiếng, nhảy dựng lên, dùng móng vuốt của mình để cào người, thế nhưng rõ ràng, trong sự sắc bén đó lại lộ ra dáng vẻ yếu đuối.


Tô Bạch chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ hắn hơi mệt mỏi, hai tay chống nạnh, cứ như thế nhìn cảnh sắc xung quanh, giống như tùy ý đi tản bộ, thế nhưng trời đất bao la, nông trường cũng rất lớn, làm sao lại có thể tùy ý đi tản bộ đến nóc nhà, hơn nữa ở chỗ này cũng không có bất kỳ cái thang nào.


- Anh có ý gì?


Hứa Tình nhìn thoáng qua Tô Bạch, trong tay cô ta đang cầm một con dao găm, không ngừng lật qua lật lại:


- Tôi cảnh cáo anh, hành động này của anh mang tính chất khiêu khích, hơn nữa còn là một hành động khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.


- Tôi vừa ăn đồ hộp, cho nên đi ra ngoài tiêu cơm, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi, phong cảnh ở đây khá đẹp, đáng tiếc tôi gác ở sau nửa đêm, không thể nhìn thấy cảnh sắc này.


Tô Bạch cười ha hả, sau đó trực tiếp từ trên nóc nhà xoay người nhảy xuống, hắn không nếm thử cảm giác một lần nữa hóa thành máu tươi, men theo khe hở của nóc nhà chảy xuống dưới.


Hứa Tình hít sâu một hơi, sau đó cô ta lại một lần nữa ngồi xếp bằng, trong ánh mắt có một chút trầm tư, có lẽ, càng nhiều hơn là bị hành động lúc trước của Tô Bạch làm cho tức đến mức nội thương.


Chương 342

Bình Luận (0)
Comment