Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 341 - Chương 341 Máu Tươi Chính Là Mệnh Của Hắn

Chương 341

Máu Tươi Chính Là Mệnh Của Hắn


Tinh hoa sinh mệnh của ba người đã hoàn toàn hòa vào bên trong vũng máu lớn này, sau đó hóa thành chất dinh dưỡng mà Tô Bạch cần, bị hắn hấp thu.


Đây là tiết tấu của Vampire, cũng là chỗ đáng sợ của Vampire.


Quách Thành tự bạo, quả thật uy hiếp đến Tô Bạch, gần như khiến cho cơ thể của Tô Bạch sụp đổ, cuối cùng biến thành máu đỏ đọng lại trên khung cửa.


Chẳng qua, nếu như ngay từ đầu Quách Thành dùng phương thức tự bạo, bảy đạo huyết kiếm hoàn hảo không bị tổn hại gì, lại cộng thêm kiếm hồn dẫn dắt, Tô Bạch sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng quan trọng ở chỗ Quách Thành không làm như thế. Bởi vì khi đó, anh ta không cảm thấy mình thất bại, cũng không cho là mình thất bại, khi bản thân anh ta hiểu mình thua thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.


Anh ta đã mất đi gần sáu thanh kiếm bản nguyên, còn Tô Bạch lại chẳng khác gì đã hấp thu được bản nguyên của sáu thanh huyết kiếm đó, cộng thêm kiếm hồn cũng bị sát khí của Tô Bạch mài mòn đi quá nhiều, tình huống đó cứ tiếp tục kéo dài, sau cùng, Quách Thành muốn đồng quy vu tận, cũng đã trở thành cái gọi là… Mong muốn đơn phương.


Thậm chí, trời xui đất khiến, anh ta còn giúp cho Tô Bạch có được một lần kỳ ngộ, một vận may.


Lúc Quách Thành tự bạo, cơ thể của Tô Bạch đang hóa thành một mảnh khói đen, vốn ở trạng thái phân tán, sau khi nổ tung, chẳng khác gì đem trên dưới toàn thân Tô Bạch tiến hành một lần sàng lọc, một lần loại bỏ.


Tạp chất tan thành mây khói, còn lại chính là tinh hoa, việc này cũng do vốn dĩ Tô Bạch tích lũy đầy đủ, phải biết rằng, từ sau khi đổi lấy huyết thống Vampire đến nay, Tô Bạch đã ăn bao nhiêu đồ bổ, gặp bao nhiêu lần kỳ ngộ, não người, trái tim Trương Tố, giọt máu của Vampire cao cấp…


Cuối cùng, ngay lúc nổ tung, tất cả đã tạo thành một loại thăng hoa.


Từng giọt chất lỏng có bề ngoài màu đỏ chính là một Tô Bạch thuần túy nhất, chân thật nhất.


Vampire vốn dĩ là chủng tộc dựa vào máu tươi mà sống, tuổi thọ dài dằng dặc, cơ thể có năng lực tự chữa lành vết thương rất khủng khiếp, bọn họ và máu tươi có mối liên kết chặt chẽ, không thể tách rời, tất cả bọn họ đều từ bên trong máu tươi mà đến, tương lai của bọn họ cũng từ máu tươi mà ra.


Đương nhiên, may mắn nhất vẫn là lúc Tô Bạch cần được bổ sung một lượng chất dinh dưỡng nhất định, mấy người Tô Hạo Nhiên đúng lúc đi vào bên trong nhà bằng cửa sau, chất dinh dưỡng tự mình đưa đến cửa, đồ bổ tự mình đưa đến trước mặt, không nhận lấy, thật đúng là quá không nể mặt mũi.


Từ trong máu tươi đứng lên, cơ thể vừa được tái tạo có hơi suy yếu, trong lúc bước đi cũng lộ ra dáng vẻ bất lực, thế nhưng Tô Bạch không cảm thấy có chút bất mãn nào, thậm chí trong nội tâm hắn tràn ngập một loại cảm giác mừng như điên.


Trên mặt đất còn sót lại quần áo và giày của đám người Tô Hạo Nhiên, Tiền Thục Quân và Trương Hoa, hiện ra một loại châm chọc không nói nên lời.


Tô Bạch tiếp tục đi lên phía trước, ở bên trong một vách tường kép, Tô Bạch lấy ra hai thanh địa ngục hỏa shotgun. Trước đó, trên thực tế Tô Bạch đã dự định, nếu như sức mạnh của huyết thống không thể giúp hắn thắng được đối phương, như thế ít nhất hắn còn có thể thối nhi cầu kỳ thứ, một lần nữa trở về cầm lấy địa ngục hỏa shotgun trong tay, cũng coi như là cho mình một con đường lui, chẳng qua lúc đó bản thân hắn đang ở trong trạng thái đánh ra lửa giận, cho nên quên mất chuyện này, có lẽ, cũng chính vì quên đi, cho nên mới liều mình đi tìm đường sống trong chỗ chết.


(Thối nhi cầu kỳ thứ: mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.)


Ít nhất, từ kết quả trước mắt mà nói, những lời lão giả kia nói với hắn là rất đúng, hắn quả thật không nên quá ỷ lại vào ngoại vật mà bỏ qua bảo tàng của chính mình, tối thiểu, nếu như lúc trước cùng lão giả đánh nhau, hắn có thể giống như hiện tại, chí ít sẽ không hoàn toàn bị tốc độ và thực lực của lão giả nghiền ép đến mức không có chút lực phản kháng nào.


Địa ngục hỏa shotgun ở trong lòng bàn tay Tô Bạch toát ra ánh sáng lộng lẫy, xen lẫn khí thế uy nghiêm đáng sợ. Khóe môi Tô Bạch cong lên, nở một nụ cười, chẳng qua hiện tại cơ thể Tô Bạch trần truồng, hoàn toàn không mảnh vải che thân, muốn treo súng bên hông cũng không có chỗ nào.


Tô Bạch đi về phía phòng ngủ, chỗ cửa chính truyền đến từng đợt sóng năng lượng dao động, bên chỗ Hứa Tình cũng gặp phải cục xương khó gặm, song phương còn đang trong quyết chiến, chẳng qua nhìn tiết tấu và khí thế này, song phương đang ở trạng thái không phân cao thấp.


Tô Bạch không cảm thấy chút lo lắng nào, một lần nữa đi tìm kiếm, hắn tìm thấy một chiếc áo choàng tắm, sau đó liền mặc vào người, thắt đai lưng.


Tô Bạch đi đến phòng ngủ chính bế người phụ nữ mang thai lên, đi về phía cửa, người phụ nữ mang thai còn đang ngủ say, ngọc bội của miêu nữ được treo trên cổ cô ta, trong ngọc bội tự động phát ra linh khí, đủ cho người phụ nữ mang thai ngủ say mà không bị tiêu hao gì, hơn nữa, hình như thứ này còn có tác dụng an thai.


Rốt cuộc người phụ nữ mang thai lúc trước và lão giả kia có quan hệ gì, Tô Bạch không muốn suy nghĩ nữa, hiện tại hắn chỉ mong người phụ nữ mang thai này bình an sinh con.


Trên người Hứa Tình có rất nhiều vết thương, Tô Bạch đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Tình vẫn đang không ngừng phát động thế công đối với người đàn ông trẻ tuổi kia, thế nhưng mỗi lần người kia dường như đều có thể sớm đoán trước được, đi trước một bước làm ra phản ứng, trên người anh ta có rất nhiều nơi đều trải qua cải tạo cơ giới hóa, giống như một người nhân tạo.


Tô Bạch có thể lý giải được những người cường hóa huyết thống của chính mình, thế nhưng hắn lại rất khó có thể lý giải được loại hành động đem cơ thể của mình cải tạo thành người máy. Trên thực tế, trên người còn lại huyết thống là một điều rất tốt, bình thường còn có hình dạng con người, cũng có thể cảm nhận được cảm giác làm người, thế nhưng sau khi cải tạo thành người máy, chẳng khác gì đổi một loại phương thức sinh tồn, thử nghĩ đến chuyện sờ phụ nữ lại chẳng khác gì sờ lên ống thép, ăn táo không khác gì ăn đá, cuộc sống như thế, có ý nghĩa gì chứ?


Hứa Tình liếc thoáng qua Tô Bạch đang đứng ở bên cửa sổ xem trò vui, mắng:


- Anh nhìn cái gì, còn không nhanh đi xuống giúp đỡ à?


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn nói:


- Tôi cho rằng cô sẽ để ý đến việc tôi làm xáo trộn đến trận quyết chiến công bằng của cô.


Hứa Tình giận quá hóa cười:


- Anh muốn trộm lười biếng thì cứ việc nói thẳng, đừng tìm cớ làm gì.


Tô Bạch gật đầu, đi ra khỏi phòng, sau đó đưa người phụ nữ mang thai cho Hứa Tình, Hứa Tình biết Tô Bạch lo lắng điều gì, hắn lo lắng hai người đều đi ra khỏi nhà, để cho kẻ ẩn núp ở trong tối có cơ hội lợi dụng chỗ trống, cho nên hắn mới bế người phụ nữ ra theo cùng.


Hứa Tình lập tức nhận lấy người phụ nữ mang thai, người phụ nữ mang thai cũng là một người trưởng thành, hơn nữa trong quá trình mang thai, phần lớn thai phụ đều sẽ béo hơn, trọng lượng không nhẹ, thế nhưng ở trong tay Hứa Tình, người phụ nữ mang thai kia lại giống như búp bê vải, không có sức nặng gì.


Lúc này A Huyễn nhân cơ hội tra xét thông tin, đồng thời trong mắt anh ta hiện lên một chuỗi số liệu, cả người có chút hoảng sợ lùi về sau mấy bước. Thông qua camera ở trên đường, anh ta đã biết được chuyện vừa mới xảy ra ở cửa sau, trước đó bởi vì chiến đấu với Hứa Tình, A Huyễn không cách nào phân tâm, khi anh ta nhìn thấy hình ảnh một mình Tô Bạch giết chết đám người Quách Thành và Tô Hạo Nhiên, cả người gần như bị dọa sợ đến mức hỏng mất, như vậy còn đánh đấm cái gì?


Còn cần thiết đánh nữa sao?


Chương 341

Bình Luận (0)
Comment