Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 344 - Chương 344 Sinh Mổ

Chương 344

Sinh Mổ


Thế nhưng không biết vì sao, Tô Bạch lại không cảm thấy khẩn trương nổi, khoảng 15 phút sau, Tô Bạch đứng lên, hoạt động một chút, đúng lúc này, cửa bị mở ra từ bên trong, Hứa Tình đi ra, trong ngực Hứa Tình ôm một chiếc chăn bông nhỏ.


Khóe miệng Tô Bạch nở ra một nụ cười khổ, quá trình bình thường, sau khi đứa nhỏ chào đời nên khóc đúng không? Thế nhưng bây giờ lại lặng yên không một tiếng động.


Chẳng lẽ thật sự là một đứa trẻ chết yểu sao?


Sắc mặt Hứa Tình phức tạp nhìn Tô Bạch:


- Anh muốn nhìn qua không?


- Đứa bé chết rồi à?


Tô Bạch hỏi.


Lúc này, bác sĩ mà trước đó vẫn luôn bị trói vội vàng chạy ra, anh ta gần như là nằm quỳ dưới chân Hứa Tình:


- Tôi đã làm xong phẫu thuật rồi, tôi cam đoan sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, cầu xin cô thả tôi ra, cầu xin cô thả người nhà của tôi ra, cầu xin cô.


Bác sĩ bắt đầu không ngừng dập đầu với Hứa Tình.


Đây là phần việc thuộc về Hứa Tình, Tô Bạch cũng đã đoán ra được cô ta dùng phương pháp gì để bức bách bác sĩ này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.


Chẳng qua, đứa bé sơ sinh này, rốt cuộc là như thế nào?


Tô Bạch đưa tay mở chăn bông, bên trong có một đứa bé sơ sinh, không quá hoạt bát, nhưng vẫn có hô hấp, không phải một đứa bé chết yểu, thế nhưng, vì sao Hứa Tình lại…


Ngay sau đó, Tô Bạch lập tức phát hiện ra sự khác thường, ở bên cạnh đứa bé sơ sinh này còn có thứ gì đó, Tô Bạch vén chăn bông ra nhiều hơn, một đứa bé khác xuất hiện.


Sinh đôi.


Thế nhưng không phải là sinh thôi theo đúng ý nghĩa thông thường.


Đầu của hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ, chồng vào nhau, đây là sinh đôi dính liền!


- Bác sĩ, đứa nhỏ này có thể sống được bao lâu?


Bác sĩ nhìn thoáng qua Tô Bạch, lại dập đầu về phía Tô Bạch để cầu xin tha thứ:


- Đây là sinh đôi dính liền, bởi vì trước đó các người không đưa thai phụ đi kiểm tra, cho nên không phát hiện ra chuyện này sớm, để bọn nhỏ sinh ra, khả năng chỉ mấy tiếng sau, bọn nhỏ sẽ chết, nhưng cũng có trường hợp, bọn nhỏ có thể sống được một ngày, thậm chí là còn sống và cùng nhau trưởng thành, những điều này đều có khả năng và tiền lệ.


- Xử lý người phụ nữ mang thai và bác sĩ như thế nào bây giờ?


Hứa Tình nhìn về phía Tô Bạch, lúc này Tô Bạch đang ngồi ôm đứa nhỏ ở trên bậc thang, từ lúc đứa nhỏ được sinh ra đến giờ đã gần một tiếng, hơi thở của đứa bé sinh đôi dính liền càng lúc càng yếu, xem ra, không chèo chống được đến tối mai, có thế chống đỡ được qua đêm nay đã coi như là một kỳ tích, về phần gắng gượng đến khi thời gian nhiệm vụ đến thúc, Tô Bạch không có lòng tin này, hơn nữa khả năng gần như là không.


Điều này trực tiếp đưa đến cho Tô Bạch và Hứa Tình một nan đề, trước đó hai người bọn họ lo lắng đến việc người phụ nữ mang thai này sẽ không sinh con trong thời gian nhiệm vụ quy định, sau cùng, vì để cho mình có thời gian ứng phó với cục diện tiếp theo, bọn họ đã lựa chọn phương thức sinh mổ, thế nhưng, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, lo lắng ban đầu không hề thay đổi chút nào, chẳng qua chỉ là đổi một cái hình thức, còn bản chất vẫn giống nhau như đúc.


Đó chính là liệu đứa nhỏ này có thể sống sót đến tối mai hay không, hoặc hai người bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ và nhận được một vé lên thuyền Noah hay không?


Trước đó, bọn họ lo lắng người phụ nữ mang thai sẽ không sinh con trước khi thời gian quy định trong nhiệm vụ kết thúc, bây giờ bọn họ lại đối mặt với lo lắng, liệu đứa nhỏ này có chết trước khi kỳ hạn nhiệm vụ kết thúc hay không.


- Tôi đang hỏi anh đó.


Hứa Tình tiếp tục nói.


Tô Bạch lắc đầu:


- Để hai người bọn họ ở chỗ này đi, sau đó để bác sĩ đưa người phụ nữ mang thai về thành phố, tuy nói diệt thế sẽ đến, nhưng ít ra cũng có thể cho bọn họ cơ hội được nhìn thấy người thân lần cuối.


- Cướp con của người ta, hiện tại lại có lòng dạ bồ tát.


Hứa Tình trêu chọc.


- Cô rất phiền.


Tô Bạch rất nghiêm túc nói:


- Vô cùng phiền.


- Anh…


Hứa Tình khẽ mỉm cười:


- Anh đang trách tôi sao?


- Đừng làm phiền tôi nữa.


Tô Bạch lạnh nhạt nói ra mấy chữ này, sau đó hắn tiếp tục nhìn chằm chằm đứa nhỏ sinh đôi dính liền, lập tức lắc đầu nói.


- Trừ khi hiện tại chúng ta có thứ đồ nghịch thiên và một bác sĩ thiên tài gì đó, nếu không, đứa nhỏ này rất khó gắng gượng qua đêm nay.


- Đúng lúc, chúng ta vẫn còn thời gian để đánh cược một lần cuối.


- Nếu như cô ta sinh muộn hơn một ngày thì sao?


Tô Bạch hỏi.


- Nhưng vừa rồi chính anh cũng đồng ý sinh mổ.


- Tôi không có ý đem vấn đề này đẩy lên đầu cô, đây là sai lầm của tiểu đội chúng ta, mà trong tiểu đội này chỉ có hai người tôi và cô, cho nên có lẽ phương thức nói chuyện của tôi khiến cho cô sinh ra hiểu lầm.


- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?


- Cô nghĩ biện pháp cố gắng kéo dài tính mạng cho đứa nhỏ này, tôi ra bên ngoài tìm kiếm.


Sau khi nói xong, Tô Bạch giao đứa nhỏ cho Hứa Tình.


- Tôi cảm thấy để tôi ra ngoài sẽ thích hợp hơn.


Hứa Tình nhắc nhở, cô ta là một thích khách, nếu phát hiện ra tiểu đội nào có trẻ sơ sinh, dựa vào cô ta để đi trộm đứa nhỏ sẽ là một phương thức tốt hơn.


- Vấn đề là hiện tại, đối với việc những tiểu đội khác đang ở nơi nào, trong tay tiểu đội nào đã có được trẻ sơ sinh, chúng ta không có bao nhiêu manh mối, nói một cách khách quan, việc trộm đứa nhỏ chỉ là một việc đơn giản, làm thế nào để tìm ra được đám người kia mới là việc cần đến kỹ thuật, mà đầu óc cô luôn không đủ thông minh.


- Ha ha, anh có thể đừng nói thẳng ra như thế không?


Tô Bạch ngẩng đầu, chỉ lên mặt trăng đã xuất hiện trên bầu trời đêm:


- Thời gian hữu hạn, lúc này thời gian không cho phép tôi nói chuyện một cách uyển chuyển.


- Sao tôi lại cảm thấy, hiện tại đội ngũ của chúng ta đang muốn nội chiến nhỉ?


- Chờ đến khi lên được thuyền rồi nội chiến, nếu không lên được thuyền, mọi thứ đều không nghĩa lý gì.


Sau khi nói xong, Tô Bạch lại chỉ vào hai đứa bé sinh đôi dính liền:


- Cô hãy cố gắng hết sức có thể để chăm sóc cho đứa nhỏ này, ngộ nhỡ thật sự có kỳ tích xuất hiện thì sao, nếu đứa nhỏ này chết yểu thì gọi điện thoại thông báo cho tôi biết.


Hứa Tình khẽ gật đầu:


- Tôi hiểu.


Tô Bạch không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài nông trường, biến mất trong những bụi cỏ rộng lớn.


Màn đêm buông xuống, nếu như ở nông thôn, ban đêm hẳn là thời gian yên tĩnh, thế nhưng bên trong thành phố, ban đêm cũng có những sinh hoạt thuộc về riêng mình.


Từ sau khi khoa học kỹ thuật phát triển và năng suất được cải thiện, đã bỏ đi quy luật sinh hoạt của rất nhiều người từ mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ban đêm, giống như đã mất đi một phần an bình hàng trăm năm qua.


Trên một con phố buôn bán, ở đây có rất nhiều người đi lại, cho dù là chủ quán hay là khách hàng đến đây ăn uống đều rất đông người, một con đường rất náo nhiệt, cho dù hiện tại đã là một giờ sáng rồi.


Một người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng trước quầy đồ nướng, anh ta chọn một đống xiên nướng. Sau khi dặn dò ông chủ đóng gói mang về, anh ta liền đi đến bàn ngồi chờ, trên tay người đàn ông này còn cầm một hộp sữa bột.


Chương 344

Bình Luận (0)
Comment