Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 345 - Chương 345 Bẫy

Chương 345

Bẫy


Khoảng 15 phút sau, tất cả các xiên đồ nướng đều đã chín, ông chủ quán chia vào mấy túi nylon giao cho người đàn ông, người đàn ông thanh toán tiền, đứng dậy, xách theo mấy túi đồ nướng cùng trở về.


Thật không nghĩ tới, ở phía sau anh ta còn có một người đàn ông mặc quần áo công nhân, mang theo vết dầu mỡ lem luốc trên người, trong tay người công nhân còn cầm một chai rượu trắng, lảo đảo đi theo.


Người đàn ông ở trước mặt đi vào một con hẻm nhỏ, người công nhân giả say cũng đi theo vào, ngay sau đó, người đàn ông phía trước lại rẽ vào một con hẻm khác, người đàn ông giả say lảo đảo tiếp tục đi về phía trước. Một bóng đen xuất hiện ở phía sau người công nhân, giữ lấy cổ anh ta, sau đó vặn sang một bên, tiếng xương cốt đứt đoạn truyền ra, người công nhân giả say trực tiếp ngã trên mặt đất, đầu nghiêng sang một bên với góc độ rất khoa trương.


- Ăn mặc lôi thôi như thế, không giống cách ăn mặc của thính giả.


Người đàn ông cầm theo hộp sữa bột đi đến gần, ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi trên người công nhân:


- Cờ lê, đồng hồ kiểu cũ, còn có cả phiếu lĩnh lương, hẳn là dân bản địa.


- Vì lý do an toàn mà thôi.


Bóng đen vừa ra tay quay người rời khỏi nơi này:


- Anh cũng nên về sớm một chút, đến ngày cuối cùng rồi, an toàn là trên hết, nhưng không cần quá lo lắng.


Sau khi hai người biến mất, thi thể của người công nhân giả say nằm dưới đất bắt đầu vặn vẹo, vị trí đầu hắn chuyển sang trạng thái máu tươi, sau đó lại một lần nữa ngưng tụ lại thành đầu, điều chỉnh lại vị trí cho ngay ngắn.


Tô Bạch đứng lên, hắn đặt một tay lên trán mình. Ngay lúc này, hắn có cảm giác giống như say xe vậy, cả người cảm thấy buồn nôn. Cơ thể hắn có thể hóa thành máu tươi rồi lại một lần nữa ngưng tụ, đây là năng lực gần đây Tô Bạch mới có được, cũng là một loại cơ duyên, thế nhưng hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được nó, hoặc nói chính xác hơn là chưa biết hết được tác dụng phụ của nó.


Sau cùng, Tô Bạch vẫn cảm thấy hơi không thích ứng được, hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, đại khái sau khoảng nửa tiếng, Tô Bạch mới xem như là khôi phục thanh tỉnh, cuối cùng loại cảm giác ngơ ngơ ngác ngác, choáng váng trong đầu hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.


Tô Bạch đứng lên, dùng áo lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó quyết định đi về phương hướng người đã ra tay giết mình.


Càng đi vào sâu bên trong ngõ hẻm, Tô Bạch càng thêm cẩn thận hơn.


Trên thực tế, ngay cả chính Tô Bạch cũng không ngờ đến chính mình vừa mới đi vào khu vực trung tâm thành phố không đến mấy tiếng liền phát hiện ra được dấu vết để lại, người đàn ông kia, đi đến nơi đã có rất nhiều cửa hàng đóng cửa, sốt ruột hỏi có sữa bột hay không, động tĩnh huyên náo rất lớn, nhìn dáng vẻ vô cùng vội vàng.


Phía trước là một tòa chung cư cũ cấp trung, bên dưới là một khu dân cư tồi tàn, rất nhiều những ngôi nhà ở đây đều là những kiến trúc bất hợp pháp thuộc sở hữu của tầng lớp dưới, trên cơ bản đều dùng để cho người từ nơi khác đến làm công thuê lại.


Ở phía trước cách Tô Bạch không xa, trong một căn nhà tồi tàn, đèn đuốc sáng trưng, có người cao giọng tán gẫu, cũng có người đang cạn ly uống rượu, bầu không khí rất náo nhiệt, hẳn là những xiên nướng đã bắt đầu được mang ra ăn rồi.


Thế nhưng Tô Bạch đứng ở phía sau cột điện lại không vội vã đi vào, hắn tiếp tục đứng chờ tại chỗ.


Đầu, vẫn hơi đau, chẳng qua chuyện này không phải bởi vì trước đó hắn bị vặn cổ, mà là vì đối với những việc đang xảy ra trước mắt, Tô Bạch có chút không nắm chắc.


- Không đúng.


Tô Bạch lắc đầu:


- Hơn nửa đêm, dáng vẻ vô cùng lo lắng chạy đi khắp nơi mua sữa bột, giày vò lâu như thế, thật vất vả mới mua được sữa bột, lại đi đến chợ đêm mua thịt xiên nướng ư?


Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, cuối cùng hắn lui ra, không lựa chọn đi vào.


Chờ đến khi Tô Bạch gần đi ra khỏi khu chung cư cũ kia, hắn dường như nhớ đến điều gì đó, hắn quay về vị trí mình bị tập kích, nếu trí nhớ của hắn không sai, sau khi hắn bị “đánh chết”, người ra tay giết hắn và người mang theo sữa bột không đi cùng một con đường.


Hai người đó đi về phương hướng ngược nhau.


Tô Bạch dựa theo hướng ngược lại lúc trước, bắt đầu tìm tòi, trên thực tế, tìm kiếm như thế không mang đến hiệu quả lớn, dù sao tòa nhà chung cư kiểu cũ này giống như than tổ ong, không biết đã nhét vào bao nhiêu hộ gia đình, không có manh mối lại muốn tìm một người, hơi giống như mò kim dưới đáy biển, hơn nữa, Tô Bạch cũng không biết liệu mình có đoán đúng hay không.


Chỉ là, đi được một lúc, Tô Bạch đột nhiên ngửi thấy mùi hơi gay mũi, hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên ở cách đó không xa, hắn nhìn thấy nửa xiên rau hẹ nướng.


Trong đầu Tô Bạch xuất hiện hình ảnh người đàn ông kia cầm theo túi đồ nướng, vừa đi vừa ăn.


Hắn tiếp tục tìm kiếm.


Ở phía trước, Tô Bạch tìm được một xiên tre, bên trên còn có vết mỡ chưa khô, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút hoang đường, chính mình thế mà đi theo bốn, năm xiên tre, đi đến bên dưới một tòa chung cư, hắn đi lên trên, mấy tầng không xuất hiện xiên tre, mãi cho đến tầng thứ năm, Tô Bạch mới nhìn thấy một xiên tre rơi ở ngoài cửa một căn hộ.


Hai tay Tô Bạch đặt lên cánh cửa, cả người hắn hóa thành máu tươi, theo khe cửa, thẩm thấu đi vào.


Sau khi đi vào mới phát hiện ra, cánh cửa, vách tường của căn nhà này đều đã được xử lý, mang đến hiệu quả cách âm lớn.


Đồng thời, Tô Bạch cũng phát hiện ra, trên vách tường có treo không ít thứ, có rất nhiều thi thể bị đóng đinh trên tường, tuy đã được xử lý để chống phân hủy, nhưng nhìn sơ qua, những người này chỉ mới chết mấy ngày mà thôi.


Ở bên trong phòng khách đen kịt, Tô Bạch lại một lần nữa ngưng tụ ra cơ thể của mình, mà lúc này, ở trong phòng ngủ truyền đến tiếng hai người đàn ông nói chuyện.


- Anh đến phòng khách ăn đi, tôi vất vả lắm mới dỗ được đứa nhỏ ngủ thiếp đi, lát nữa lại bị mùi trên người anh làm cho tỉnh, tôi sẽ kiệt sức mà chết.


- Thôi đi, anh nói thì hay lắm, nếu không chúng ta đổi chỗ cho nhau nhé? Anh ra bên ngoài dẫn dụ người đến đây, để tôi chăm sóc đứa nhỏ?


- Được rồi, cũng sắp kết thúc, hôm nay thế mà chẳng có con cá mắc câu nào.


- Anh Sâm nói, ngày mai còn có thể thu hút được một đợt sóng mới, mai là ngày cuối cùng, những tiểu đội không có đứa trẻ sơ sinh nào trong tay sẽ không ngồi yên được nữa, chúng ta có thể dễ dàng câu cá hơn, đêm nay hẳn là vận khí của tôi không tốt, ngay cả một con cá cũng không câu được.


- Dù sao mấy ngày nay thu hoạch cũng không tồi lắm, chúng ta cũng câu được gần 10 thính giả.


- Anh Sâm ăn thịt, còn chúng ta húp canh, dù sao cũng không chờ mong có vật gì tốt rơi xuống đến tay chúng ta, chúng ta có thể đi vào trong tiểu đội này, cũng chính là vì để làm một chút chân chạy và mồi câu mà thôi.


Đứng trong phòng khách, Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được sống lưng lạnh toát, thật đúng là may mắn khi chính mình không vội vã đi vào căn nhà tồi tàn của gia đình có đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói chuyện huyên náo.


Hiển nhiên.


Nơi đó là một cái bẫy.


Đã lừa giết gần 10 thính giả.


Con mẹ nó, cái tiểu đội này thật đúng là nhân tài, thế mà lại dựa vào phương pháp này để kiếm lời.


Chương 345

Bình Luận (0)
Comment