Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 346 - Chương 346 Bánh Bao Tẩm Máu Người

Chương 346

Bánh Bao Tẩm Máu Người


Trong tác phẩm “Thuốc” của Lỗ Tấn chủ yếu nói đến sự kiện bánh bao tẩm máu tươi của những kẻ tử tù bị chém đầu, mục đích chính là để thể hiện sự Âu Mỹtối, lạc hậu và nhận thức kém cỏi của người dân lúc bấy giờ.


Cho đến hiện tại, nghĩa bóng của nó đã được phát triển sang một tầng ý nghĩa khác, ví dụ như truyền thông đưa tin đứa nhỏ nhà ai đó, bởi vì chính mình bơi lội trong hồ chứa nước mà chết đuối, gia đình kia liền khiêng thi thể đến chỗ chính phủ để yêu cầu bồi thường, tiêu đề của bài báo sử dụng mấy chữ “Bánh bao tẩm máu người”, nó dùng để ví von việc dùng máu tươi của người thân mình đi kiếm một khoản tiền.


Mà bây giờ, chuyện tiểu đội này đang làm cũng tương đương với việc ăn bánh bao tẩm máu người, bọn họ cố ý phái người ở bên ngoài lắc lư, cố ý thu hút của những thính giả đang cố gắng tìm kiếm trẻ sơ sinh hoặc là phụ nữ mang thai đến đây, sau đó ở trong khu chung cư này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, căn nhà tồi tàn với đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói chuyện huyên náo chính là một chiếc bẫy rập tàn khốc. Nơi đó chuyên dùng để tiếp đón những thính giả “đến chơi”, thi thể của những thính giả bị giết được treo ở trong một căn hộ chung cư khác, vách tường treo gần 10 bộ thi thể cũng chính là tủ trưng bày chiến lợi phẩm của bọn họ.


Đương nhiên, đứa nhỏ cũng được chăm sóc ở đây, toàn bộ những tấm lưới trên vách tường và cửa đem lại hiệu quả cách âm rất lớn, cho dù đứa bé có khóc to đến mức nào đi chăng nữa, người bên ngoài cũng không nghe thấy gì, điều này có tác dụng rất tốt cho việc ẩn nấp.


Trong “Truyện Thủy Hử”, mẫu dạ xoa Tôn Nhị Nương và Trương Thanh mở quán rượu bán thịt người ở đồi Thập Tự. Cách làm của tiểu đội này chỉ có hơn chứ không có kém, ít nhất Tôn Nhị Nương là người nguyện mắc câu, còn tiểu đội này là cố ý dẫn dụ những thính giả khác đến để “gậy ông đập lưng ông”.


Giờ phút này, Tô Bạch cảm thấy bên trong tầng lớp thính giả, thật đúng là nhân tài đông đảo, trong một khu rừng lớn, quả nhiên loại chim nào cũng có, mặc kệ là ở nơi thanh nhã hay là tầng lớp thấp hơn, tất cả đều có thể vì lợi ích mà đến.


Tô Bạch đã từng gặp “vụ lừa đảo” của những thính giả, có thể coi đó như một minh chứng cho chuyện này. (Chương 288.)


Chẳng qua ở trong thế giới chuyện xưa, trọng tâm của mục tiêu là cướp đoạt trên người những thính giả khác, hơn nữa còn làm không biết mệt, cho dù cao thấp mập ốm, thực lực cao hoặc thấp đều không bỏ sót, quả thật là có hơi kéo xuống cấp bậc.


Tô Bạch nở một nụ cười tự giễu, chính mình bây giờ lại còn có tâm tư đi đánh giá đánh làm của người khác có cao cấp hay không.


Hai người bên trong phòng, một người phụ trách đi "Chiêu phong dẫn điệp" làm mồi nhử để thu hút sự chú ý của thính giả, một người khác chuyên phụ trách chăm sóc đứa nhỏ, có thể thấy được đội viên được phân công làm loại nhiệm vụ này, cho dù là thực lực hay là địa vị ở trong tiểu đội đều thuộc về tầng lớp thấp, đối phó với hai người bọn họ, Tô Bạch rất có lòng tin, chẳng qua muốn lặng yên không một tiếng động giết chết bọn họ vẫn còn có chút khó khăn, thậm chí là hơi không thực tế, dù sao tuy căn nhà này trải qua cải tạo, cũng chỉ có thể ngăn cách âm thanh, lại không thể ngăn cản được sự dao động của năng lượng.


Cho nên, Tô Bạch không có lựa chọn việc trực tiếp ra tay mà chính là tiếp tục chờ ở phòng khách khoảng hai phút đồng hồ, trong đầu hắn bắt đầu hiện ra kế hoạch thoát hiểm, đường đi nước bước đều được hắn lên kế hoạch một lần, sau khi cướp được đứa nhỏ, Tô Bạch không có ý định quay về vùng ngoại thành để tìm Hứa Tình, chỉ cần đứa nhỏ ở trong tay một thành viên của tiểu đội, xem như tiểu đội đó đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên quả thật không cần tất cả người trong tiểu đội ôm đứa bé sơ sinh đứng chung một chỗ.


Khi Tô Bạch chuẩn bị xong, lúc hắn vừa mới chuẩn bị vào bên trong phòng ngủ.


Trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra tiếng nói hoảng sợ của một người đàn ông:


- Xảy ra chuyện gì thế này, sao nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ lại thấp như thế?


- Cái gì?


- Tôi còn đang thắc mắc, anh ăn đồ nướng ở trong này, vậy mà đứa nhỏ lại không ầm ĩ tỉnh lại, chẳng lẽ đứa nhỏ này bị sốc.


- Đợi một lát xem sao, để tôi xem qua…


- Sao rồi?


- Không phải bị sốc, là chết rồi…


- Chết rồi ư? Làm sao có thể.


- Đúng thế, đứa nhỏ này chết rồi, chúng ta xong đời.


Đứng ở cửa ra vào, Tô Bạch nghe cuộc đối thoại của hai người trong phòng, hắn không cứ thế mà đi, ngược lại chính là đẩy cửa phòng ra, lúc này hai người đàn ông đang ngồi cạnh giường, mang theo vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Bạch, thế nhưng bọn họ đều không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không vô thức ôm lấy đứa bé sơ sinh.


Nhìn dáng vẻ này, đứa trẻ sơ sinh thật đúng là chết rồi, hiện tại bọn họ cũng không có ý định vì một đứa bé đã chết mà liều mạng.


- Tránh ra, tôi xem qua một chút.


Tô Bạch nói.


- Xin lỗi anh, không thể.


Một người đàn ông đứng lên, trên người anh ta bắt đầu mọc ra những sợi lông màu xanh, cũng không biết là loại cường hóa dã thú nào, nhìn không giống như người sói.


- Nếu như đứa nhỏ đã chết rồi, vì sao lại không cho tôi xem qua một chút?


Tô Bạch hỏi ngược lại, hắn vẫn đang tự hỏi, liệu có phải hai người bọn họ đã phát giác ra được chính mình vào nhà, cho nên vừa rồi chỉ là tiết mục tự biên tự diễn của bọn họ, đồng thời thông báo cho chính đồng đội của bọn họ qua giúp đỡ hay không.


- Không được là không được, người anh em, anh nên đi đến nơi khác tìm trẻ sơ sinh đi, bởi vì tiểu đội chúng tôi cũng chuẩn bị đi tìm rồi.


Người đàn ông hóa thú trừng mắt nhìn Tô Bạch, vẻ mặt không có ý tốt.


Một người đàn ông khác ôm đứa nhỏ, vẻ mặt xám xịt như tro, không phải là vì e ngại Tô Bạch, anh ta đang cảm thấy khủng hoảng vì chính kết quả trước mắt này, chăm sóc đứa nhỏ chính là trách nhiệm của anh ta, kết quả đứa nhỏ bỗng nhiên chết đi, làm sao anh ta có thể bàn giao được với các đội viên khác?


- Cút ngay!


Tô Bạch móc ra địa ngục hỏa shotgun, trực tiếp bắn vào tên gia hỏa trước mắt, mưa đạn từ địa ngục hỏa shotgun bay ra, trực tiếp đánh bay người đàn ông hóa thú đến góc tường, không chết, nhưng da thịt trên cơ thể của người đàn ông hóa thú cũng trở nên gồ ghề.


Lúc này Tô Bạch cũng lười đi giết người, hắn chỉ nhanh chóng đi về phía trước, trực tiếp đoạt lấy đứa bé sơ sinh từ trong tay người đàn ông đang mất hồn mất vía kia.


Đối với Tô Bạch mà nói, hắn không cần dựa vào hơi thở và tiếng tim đập để phân biệt người sống hay chết, bởi vì hắn có thể cảm ứng được trạng thái của máu tươi trong cơ thể người đó, máu tươi bên trong đứa trẻ sơ sinh này đã dừng lại, đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.


Một đứa bé sơ sinh đã chết thì không thể mang đi hoàn thành nhiệm vụ.


Tô Bạch ném thẳng đứa bé sơ sinh cho người đàn ông ở trước mặt, sau đó quay người rời khỏi căn phòng này. Đây chính là chỗ tà ác của của Phát Thanh Khủng Bố, bọn họ ở đây liều mạng ăn bánh bao tẩm máu người, không ngừng dùng đứa trẻ sơ sinh để hấp dẫn những thính giả khác đến đây để giết chết, thế nhưng kết quả, đứa nhỏ trong tay bọn họ lại chết bất đắc kỳ tử, cho dù có chiếm được nhiều bảo bối từ trên người 10 thính giả đến đâu, thì kết quả vẫn là hoàng lương nhất mộng, nếu nhiệm vụ chủ tuyến không hoàn thành, đến lúc đó không lấy được vé lên thuyền Noah, ở lại trong thành phố này, bọn họ sẽ theo thành phố này, cùng nhau bị hủy diệt.


Tất cả mọi thứ còn có ý nghĩa gì?


Hoàng lương nhất mộng: Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.


Chương 346

Bình Luận (0)
Comment