Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 347 - Chương 347 Câu Cá

Chương 347

Câu Cá


Lúc Tô Bạch vừa rời khỏi khu chung cư này, trong khu chung cư bỗng nhiên truyền đến mấy luồng dao động năng lượng cường đại, có thể tưởng tượng được, sau khi mấy thính giả có thực lực tương đối mạnh trong đội ngũ kia nhận được tin tức đứa nhỏ sơ sinh đã chết bất đắc kỳ tử sẽ tức giận như thế nào, bọn họ thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt trong thế giới chuyện xưa này, nhưng nếu đến sau cùng, bọn họ không thể sống để ra ngoài, ngược lại sẽ trở thành một câu chuyện vừa buồn cười, lại vừa châm chọc nhất.


Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, ngoại trừ mấy tin nhắn đến từ đầu số 10086 và hai tin nhắn đến chào hàng của công ty bảo hiểm, Tô Bạch không nhận được tin nhắn nào từ Hứa Tình, ý tứ chính là, đứa trẻ sinh đôi dính liền kia vẫn còn sống.


Trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên dâng lên một loại hy vọng, đó chính là, đứa trẻ sơ sinh nhìn như rất khỏe mạnh kia, Phát Thanh Khủng Bố cũng có thể làm cho nó chết bất đắc kỳ tử liền chết bất đắc kỳ tử , như vậy đứa nhỏ sinh đôi dính liền, nhìn qua rất khó có thể gắng gượng, có phải sẽ tạo ra một kỳ tích hay không?


Chuyện này rất phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, thế nhưng Tô Bạch không dám đem tất cả hy vọng đều ký thác vào bên trên thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố.


Tô Bạch dừng chân ở góc tối của một tòa ký túc xá nào đó, châm một điếu thuốc, cách cửa sổ thủy tinh, nghiêng đầu nhìn xuống khu dân cư cũ, thu hết cảnh tượng bên dưới vào trong mắt.


Mấy luồng năng lượng dao động đã dần dần lắng lại, sau đó là hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết gì nữa, thế nhưng Tô Bạch cũng không cho rằng bọn họ sẽ an tĩnh vượt qua đêm nay, bởi vì so với tiểu đội vẫn luôn ở vùng ngoại thành như hắn và Hứa Tình mà nói, tiểu đội này vẫn luôn chiếm giữ một chỗ trong khu vực trung tâm thành phố sẽ càng có nhiều tin tức trong tay hơn, sau khi đứa bé sơ sinh trong tay mình bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, bọn họ sẽ lựa chọn làm gì?


Thật ra, việc này không cần nói cũng biết.


Tô Bạch nhìn thấy được trong khu chung cư, có hai chiếc xe con lái ra ngoài, hai chiếc xe đi rất gần nhau, hơn nữa, sau khi đi ra ngoài, hai chiếc xe không lựa chọn rẽ sang bên phải để đi vào đường lớn, ngược lại, chính là cùng nhau rẽ trái, đi vào một con đường nhỏ, trong chiếc xe phía trước lóe lên ánh sáng màu xanh lam nhạt, hẳn là thính giả nào đó đang thi triển năng lực của mình để làm chuyện gì đó.


Tô Bạch ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, dùng chân trước giẫm lên, hắn xoay người rời khỏi tòa ký túc xá này, đi theo hai chiếc xe con.


Tốc độ của xe con không phải quá nhanh, bởi vì hai bên đường nhỏ có không ít xe đỗ trái với quy định, cho nên con đường không phải rất rộng rãi, đồng thời, bọn họ giống như đang trù tính kế hoạch gì đó, vì thế không vội vã lên đường.


Việc này cũng tạo ra một điều kiện theo dõi không tồi cho Tô Bạch, đại khái khoảng sau 20 phút, hai chiếc xe con cùng nhau rẽ vào một con hẻm rồi dừng lại, nơi này là khu vực bị cưỡng chế di dời, xung quanh là các ngôi nhà cao tầng, bên trong còn có một vài công trình kiến trúc kiểu cũ, hiển nhiên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là có một tiểu đội đang ẩn náu ở nơi này.


Từ hai chiếc xe con, có ba người đi xuống, sau đó đi vào trong bóng tối.


Tô Bạch đi đến, mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái phụ của một chiếc xe.


Vị trí ghế lái là người đàn ông đã hóa thú ở trước mặt Tô Bạch, trên người anh ta được băng bó qua loa, thế nhưng máu tươi vẫn đang không ngừng tràn ra.


Đối với sự xuất hiện của Tô Bạch, anh ta không quá để ý, cũng không phải thật sự bất ngờ, thậm chí còn chủ động vươn tay ra, đưa một bao thuốc lá đến chỗ Tô Bạch.


- Tôi biết anh sẽ theo tới, đội trưởng cũng đã nói anh sẽ đến.


Tô Bạch cười cười, hạ ghế ngồi ra sau một chút.


Người đàn ông châm một điếu thuốc, đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên, anh ta nói:


- Anh có nghĩ chúng tôi sẽ thành công không?


- Tôi không biết được.


Tô Bạch trả lời.


- Tôi cảm thấy, trên thực tế, chúng tôi đã thành công hơn phân nửa.


Tô Bạch hơi sững sờ, sau đó hắn lập tức hiểu ra, tiếp theo, hắn chủ động lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp ra:


- Ha ha, rất khá.


Người đàn ông kia cũng cười theo:


- Người có bệnh thích sạch sẽ như tôi, làm sao có thể vừa ăn xiên nướng, vừa vứt xuống mặt đất chứ, đúng rồi, bình thường anh có thích câu cá không?


Tô Bạch lắc đầu, đồng thời chậm rãi ngồi thẳng người.


- Ồ, trách không được, người thực sự biết câu cá đều hiểu được một đạo lý, đó chính là căn cứ vào từng điều kiện câu cá khác nhau mà thay thế dây câu và lưỡi câu cho phù hợp.


Chỗ ghế lái xuất hiện những hạt tròn màu xanh lam, giống như những hạt bụi đang lơ lửng, có loại cảm giác giống như mơ, thế nhưng một giây sau, chúng lại trở thành thứ vũ khí sinh học vô cùng đáng sợ. Trên thực tế, mỗi một hạt tròn đều là một con côn trùng có màu xanh lam rất dữ tợn, giống như ác linh đến từ địa ngục, mang theo nỗi oán hận vô biên.


Rốt cuộc Tô Bạch cũng hiểu ra, thứ ánh sáng màu xanh lam lúc trước mà hắn nhìn thấy ở trong xe là thứ gì. Trước đó chính bản thân hắn còn cho rằng người ta đang thi triển năng lực gì đó. Thật ra, lúc đấy, ngay dưới mí mắt hắn, người ta đang thiết lập bẫy rập cho hắn, sau đó, hắn thế mà thật đúng là đi đến, có lẽ một phần vì hắn quá tự tin.


Từng con côn trùng bắt đầu kết nối với nhau, từ trên cơ thể của bọn chúng ngưng kết ra từng tấm màn ánh sáng, giống như một tấm lưới, bao vây Tô Bạch.


Đúng lúc này, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái mở cửa, đi xuống xe.


Đứng bên cạnh anh ta là người trước đó vẫn luôn phụ trách chăm sóc đứa nhỏ, người đàn ông này đang nhai kẹo cao su, đâu còn dáng vẻ hoảng loạn khi nhìn thấy Tô Bạch lúc trước, ngược lại, anh ta rất lạnh nhạt.


- Đã thu lưới rồi à Liêu Thu?


Liêu Thu liếc thoáng qua vết thương trên cánh tay mình, đây đều là do trước đó một phát súng của Tô Bạch ban tặng, anh ta là cường hóa thú nhân, lực công kích không mạnh, đây vốn dĩ là một điểm yếu, thế nhưng khả năng phòng thủ của anh ta vẫn rất mạnh, chỉ là, anh ta vẫn bị phát súng kia bắn thành tổ ong vò vẽ. Hiện tại, đối với hai khẩu súng kia, Liêu Thu thật đúng là nhìn thấy mà thèm, có được hai khẩu súng này trong tay, điểm yếu về lực công kích của anh ta sẽ được bù đắp một phần lớn.


- Đã bao vây chặt chẽ được anh ta, không cần phải bố trí lần hai nữa.


Liêu Thu liếc thoáng qua đồng đội của mình, cười nói, sau đó lùi về phía sau mấy bước, cố gắng để cho mình lùi vào trong bóng tối, sau đó cầm hộp thuốc lá, từ trong đó lấy ra một điếu thuốc, đưa thẳng vào trong miệng và bắt đầu nhai.


Bên trong xe, ngay từ đầu, Tô Bạch cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, những con côn trùng màu xanh lam này không phải là sinh vật theo ý nghĩa thuần túy, nó là một loại sinh vật tử linh, hoàn toàn do tử khí ngưng tụ mà thành, điểm này, Tô Bạch có thể cảm ứng được rõ ràng, dù sao huyết thống trên người hắn cũng là thuộc tính hắc ám, cho nên một khí chính hắn cậy mạnh để thoát ra, những con côn trùng màu lam này sẽ trực tiếp tự bạo, đến lúc đó sẽ có thể gây ra tổn thương lớn đối với linh hồn của hắn.


Chương 347

Bình Luận (0)
Comment