Chương 348
Một Kẻ Tâm Thần Quá Mức Tự Tin
Đúng vào lúc này, ở trên mái hiên, có một người đàn ông với hai mắt bị đào rỗng, trong tay anh ta cầm một chiếc cung tên bằng xương, vững vàng đứng ở nơi đó, anh ta không có khí thế cường đại gì, cũng không có khí chất đặc biệt gì, thế nhưng một thính giả bị mù, thế mà lại lựa chọn cung tên làm vũ khí của mình, chỉ riêng chuyện này cũng đủ thần kỳ.
Lúc này, người mù bắt đầu giương cung và lắp tên.
A!
Một tiếng hét chói tai từ trong hư không truyền ra, người mù đã bắn mũi tên của mình ra, mũi tên chỉ là mũi tên, không có gì quá lạ mắt, bởi vì anh ta bị mù, cho nên không cần quá chỉnh trang, bên trên mũi tên cũng không có ánh sáng gì, lộ ra phong cách rất cổ xưa, rất đơn giản.
Thế nhưng, đặc điểm lớn nhất của mũi tên này chính là… Nhanh!
Trong nháy mắt, mũi tên đã đi đến trước mặt Tô Bạch, trực tiếp xuyên qua cửa kính chắn gió của xe, đâm vào ngực của Tô Bạch, đồng thời sau khi bắn xuyên tim Tô Bạch, mũi tên lại tiếp tục bắn thủng cửa xe phía sau, rơi xuống dưới đường.
Chuẩn xác, dứt khoát và rất nhanh!
Một màn này nhanh đến mức ngay cả chính bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, trái tim hắn bị bắn xuyên qua, lúc này đây, cả người hắn giống như một chiếc máy bị rút đi nguồn điện.
Một tiếng ca của Miêu Cương vang lên, mang theo một loại khí tức hoang dã thuần túy. Những con côn trùng màu xanh lam vốn dĩ đang bao vây xung quanh Tô Bạch, vào lúc này, bọn chúng giống như bị thứ gì đó kích thích, cùng nhau bắt đầu tự động bốc cháy tạo ra ngọn lửa màu xanh lam, những sinh vật này giống như tự mình có được ý thức, liều mạng chui vào trong cơ thể Tô Bạch.
Ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, đốt cháy máu tươi của hắn, bởi vì đau đớn mà gương mặt của Tô Bạch bắt đầu trở nên vặn vẹo.
- Làm sao tôi lại có cảm giác, thật ra chúng ta không cần phải phiền phức bố trí bẫy rập như thế, cũng có thể giết chết đám thính giả muốn đến ăn vụng nhỉ?
Người đàn ông bên cạnh Liêu Thu vừa nhổ kẹo cao su trong miệng, vừa nói.
- Tuy hơi phiền phức, nhưng chúng ta có thể chỉ cần dùng một cái giá thấp nhất liền thu hoạch được giá trị lớn nhất, hiện tại chỉ là nhiệm vụ chủ tuyến 1 mà thôi, anh biết tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì ư? Hiện tại làm cho đội ngũ thương binh đầy mình mới là chuyện làm ngu xuẩn nhất.
Xe con bắt đầu bốc cháy, đồng thời lấy một loại tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành một đống sắt vụn, chỉ để lại khung xe, bên trong đã bị đốt cháy, hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun vẫn còn ở trong xe, tất cả những dấu vết khác đều không còn tồn tại.
- Xong rồi à?
Liêu Thu tự mình lẩm bẩm, những hình ảnh từ lần đầu tiên chính mình nhìn thấy Tô Bạch, cộng thêm bản thân đã từng nói chuyện với Tô Bạch lần lượt xuất hiện trong đầu Liêu Thu, rất nhiều chi tiết, nhìn như rất nhỏ nhưng lại có thể mang đến rất nhiều tin tức.
- Nhất Mặc Lôi, anh chuẩn bị mũi tên thứ hai, Tiêu Nhất Sam, anh có thể thả ra một nhóm côn trùng khác để đề phòng, Liệp Ngũ Cẩu, anh cũng nên đi ra làm chuyện mà anh cần làm rồi.
Người có thực lực yếu như Liêu Thu lại trở thành người đưa ra mệnh lệnh trong tiểu đội này, kỳ quái hơn chính là, ba cường giả trong tiểu đội này, thế mà lại không nói hai lời, trực tiếp chấp hành theo những gì mà Liêu Thu nói.
Nhất Mặc Lôi đã lắp xong mũi tên thứ hai lên, hướng thẳng về phía nơi này, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn tên, ở bên cạnh anh ta có một cơn lốc xoáy tự động xuất hiện, đây là biểu hiện của tích lũy, anh ta có thể đem những thứ tích lũy được từ dạng trừu tượng sang hình ảnh cụ thể, chỉ riêng điều đó cũng đủ để thấy tài bắn cung của anh ta đã đạt đến một loại cảnh giới như thế nào.
Tiêu Nhất Sam là một người đàn ông cao gầy, anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây có mũ. Vào lúc này đây, bên cạnh anh ta xuất hiện một đám côn trùng màu đỏ, trên tay anh ta cầm một chiếc sáo bằng ngọc và bắt đầu thổi, những con côn trùng bên cạnh anh ta uyển chuyển nhảy múa, đây là vũ khúc thuộc về tử vong, bởi vì đám côn trùng này chỉ tồn tại trong truyền thuyết quỷ thần ở Miêu Cương, ở trong thế giới hiện thực, cơ bản là rất khó tìm.
Lúc này, Liệp Ngũ Cẩu với gương mặt đỏ chót cũng lảo đảo đi ra, hiển nhiên là do uống quá nhiều rượu, trong tay anh ta cầm một đại đao, dáng vẻ giống như buồn ngủ, anh ta vừa mắng Liêu Thu, vừa tiếp tục đi lên phía trước, chờ đến khi anh ta đến gần chiếc xe bị thiêu cháy, ánh mắt của anh ta trở nên ngưng trọng.
- Chiếc xe này bị cháy quá sạch sẽ, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn, quả thật có vấn đề.
Giọng nói của Liệp Ngũ Cẩu hơi khàn khàn và chói tai, chính bởi vì thế, tuy anh ta không nói to, thế nhưng những đội viên xung quanh anh ta đều nghe thấy.
- Anh ta hẳn là cường hóa Vampire, hơn nữa cấp bậc của anh ta còn không thấp, trước đó, lúc anh ta đi vào nhà của chúng ta, anh ta đã hóa thành máu tươi để lẻn vào.
- Mặc dù mũi tên của Nhất Mặc Lôi đã bắn xuyên qua tim anh ta, thế nhưng cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng với anh ta, ngược lại là ngọn lửa từ đám côn trùng của Tiêu Nhất Sam đã gây ra sát thương lớn đối với linh hồn của anh ta.
- Liệp Ngũ Cẩu, anh chú ý đến gầm xe, hiện tại anh ta hẳn là đang rất khó chịu, thế nhưng bản thân anh ta là một con người tự phụ, một người mang theo chút gì đó tùy tâm sở dục (thích làm gì thì làm).
- Dựa theo phần tính cách đã được thể hiện qua ngôn ngữ và hành động lúc trước của anh ta, vào lúc này, tuy anh ta bị thương, lại biết rõ mình bị bao vây, nhưng rất có thể, anh ta sẽ không lựa chọn chạy trốn, mà chính là lựa chọn ở trong trạng thái chuẩn bị phản kích, tất cả mọi người phải hết sức chú ý xem bên cạnh mình có bóng đen nào đặc biệt, hoặc là dấu vết của máu hay không, đèn đường ở nơi này chỉ dùng để trang trí, Thôi Thiện, anh phụ trách chiếu sáng.
Lúc này người đàn ông phụ trách chăm sóc đứa nhỏ khẽ gật đầu, anh ta dang hai tay ra, một hình mặt trăng chậm rãi từ giữa trán của anh ta bay lên, càng bay càng cao, nó không quá sáng, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái để nhìn mọi thứ.
- Ha ha, có cần phải gióng trống khua chiêng như thế không? Có phải người này bị bệnh tâm thần không? Đến nước này rồi còn không nghĩ đến chuyện chạy trốn, lại còn muốn phản kích ư?
Liệp Ngũ Cẩu có chút không tin tưởng, nói. Đồng thời anh ta đâm đại đao của mình xuống xe, chỉ hơi dùng lực, chiếc khung xe sụp đổ hoàn toàn, bên dưới mặt đất cũng chỉ còn lại những vết cháy đen, không có dấu vết tồn tại của máu tươi.
- Anh ta mang đến cho tôi một loại cảm giác, anh ta giống như một kẻ bị bệnh tâm thần quá mức tự tin.
Liêu Thu chủ động đi đến, ngồi xổm xuống dưới, một tay sờ lên trên mặt đất, lau đi một lớp tro bụi, thế nhưng rất nhanh, một nắp hố ga xuất hiện ở trong tầm mắt của anh ta, ngón tay của Liêu Thu kiểm tra qua phần khe hở trên nắp hố ga, nơi đó không có tro bụi, rất sạch sẽ.
Liêu Thu nhíu mày, ngay lập tức nhìn về phía sau mình:
- Thôi Thiện, cẩn thận!