Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 349 - Chương 349 Anh Rất Hiểu Tôi

Chương 349

Anh Rất Hiểu Tôi


Liêu Thu nhớ không lầm, trước đó ở chỗ mà anh ta đứng có một nắp hố ga khác.


Thôi Thiện giật mình, vô thức nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện ra không có gì cả.


Thế nhưng, một giây sau, mũi tên của Nhất Mặc Lôi đã thay đổi phương hướng, nhằm thẳng về phía Thôi Thiện, đám côn trùng của Tiêu Nhất Sam trực tiếp hóa thành điểm ánh sáng màu đỏ, nhanh chóng đến gần chỗ Thôi Thiện.


Liệp Ngũ Cẩu xách đại đao của mình lên, tập trung tinh thần.


Lực chú ý của tất cả mọi người đều hướng về phía Thôi Thiện, hiển nhiên, nếu như phỏng đoán của Liêu Thu là đúng, tên gia hỏa kia không có ý định chạy trốn, mà chính là dự định vào lúc này quay đầu phản kích, như vậy, đối tượng mà hắn hướng đến và cũng là người thích hợp nhất để xuống tay, chính là người có thực lực yếu nhất, lại đang ở trong trạng thái không người bảo vệ, Thôi Thiện.


Cả người Thôi Thiện bị dọa đến mức sắp khóc, có chút không biết phải làm sao, giống như một giây sau Tô Bạch sẽ xuất hiện ở sau lưng và ra tay với anh ta.


Quả nhiên,


Tô Bạch xuất thủ.


Ầm!


Nắp hố ga bị lật tung, một dòng máu tươi phun lên.


Chỉ là, vị trí xuất hiện của máu tươi không phải là nắp hố ga ở bên cạnh Thôi Thiện, mà chính là nắp hố ga ở ngay trước mặt Liêu Thu.


Máu tươi bao vây lấy Liêu Thu, Liệp Ngũ Cẩu vô thức rút đao ra, chuẩn bị chém xuống, thế nhưng sau cùng vẫn thu tay lại, anh ta rõ ràng, nếu như chính mình bổ đao xuống, đối phương có chết hay không còn khó nói, nhưng Liêu Thu chắc chắn sẽ chết.


Máu tươi nhanh chóng ngưng tụ, lộ ra cơ thể Tô Bạch, sắc mặt hắn trắng bệch, trạng thái của hắn rất không tốt, thế nhưng hai tay của hắn đang giữ lấy cổ Liêu Thu, cả người dán vào lưng Liêu Thu, không biết bởi vì suy yếu hay là cố ý trầm giọng nói vào bên tai anh ta.


- Anh rất hiểu tôi.


Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng lại có thể nhanh chóng thay đổi kế hoạch, rất nhiều, rất nhiều thứ đều có thể nói rõ Liêu Thu là một người có khả năng kiểm soát các chi tiết nhỏ và phỏng đoán được tâm tư con người ở cấp độ cao. Anh ta có thể phân tích tâm lý của Tô Bạch một cách vô cùng tinh tế, thật đúng là không đơn giản.


Có lẽ, từ trước đó Tô Bạch ngụy trang thành công nhân và đi theo, ngay tại lúc Liệp Ngũ Cẩu ở trong bóng tối giết người, Liêu Thu đã biết chuyện Tô Bạch còn chưa có chết, cho nên anh ta cố ý vừa ăn xiên nướng, vừa cố ý vứt trên mặt đất, sau đó dẫn dụ Tô Bạch đến. Đứa trẻ sơ sinh chết yểu kia, khả năng vốn dĩ thật sự là một đứa nhỏ đã chết, tóm lại, ngay từ lúc ban đầu, tất cả mọi chuyện vốn dĩ đã là một cái bẫy, để cho người có một tâm trạng quá mức tốt đẹp như Tô Bạch từng bước nhảy vào.


Đáng tiếc, phương thức hành động của người điên, quả thực không thể dùng lối suy nghĩ quá mức lý tính để phân tích, nhất là Tô Bạch lại thuộc về kẻ điên có IQ cao. Sau khi ý thức được mỗi bước đi của chính mình đã rơi vào trong cái bẫy mà người khác thiết kế, nếu Tô Bạch còn không biết thay đổi và thích nghi với tình hình, đây không còn là tự cao tự đại nữa mà chính là ngu xuẩn và thiếu hiểu biết.


- Anh rất hiểu tôi.


Tô Bạch nói xong ba chữ này còn cố ý thổi vào bên tai Liêu Thu, trong nháy mắt, mặt Liêu Thu đỏ lên, hiển nhiên, đối với hành động quá mức thân thiết giống như gay này, anh ta rất không quen, điều này cũng đã chứng minh, anh ta là một con người thông minh, không phải là một người máy không có cảm giác.


- Tôi hiểu anh như thế, anh cũng có thể không nỡ lòng giết tôi mà?


Liêu Thu nhanh chóng ổn định lại.


- Ồ, anh thật đúng là rất hiểu tôi, anh không uy hiếp tôi không được giết anh, mà chính là cầu xin tôi đừng giết anh.


Tô Bạch bóp chặt cổ Liêu Thu. Hô hấp của Liêu Thu trở nên khó khăn, sắc mặt đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, trong lòng buồn bực.


- Bởi vì uy hiếp anh, chẳng khác gì cầm mạng của tôi ra chơi đùa.


Liêu Thu khó khăn nói.


- Tôi muốn hỏi anh, đứa nhỏ trong tay tiểu đội các anh, hẳn là còn sống nhỉ?


- Đúng thế.


Liêu Thu thẳng thắn nói:


- Nếu không, làm sao chúng tôi có thể rảnh rỗi đến mức bị điên đi săn lùng và giết người khác.


- Anh có thể…


- Không thể.


- Anh cứ thế từ chối thẳng thừng như vậy à?


- Người anh bắt được chính là tôi, không phải là toàn bộ tiểu đội của tôi, những người khác trong đội ngũ không thể vì tính mạng của tôi, mà từ bỏ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của chính mình, điểm này, anh hẳn là rõ ràng.


- Này, đá hai khẩu súng của tôi đến đây.


Tô Bạch nói với Liệp Ngũ Cẩu đang đứng ở phía trước.


Liệp Ngũ Cẩu bình tĩnh đi đến, một cước đá hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun về phía Tô Bạch, hai khẩu súng rơi xuống dưới chân Tô Bạch.


- Xem ra địa vị của anh ở trong tiểu đội cũng không tồi, hai khẩu súng, đồng đội của anh không chút chớp mắt nào đã trả lại cho tôi.


- Chỉ là dựa vào đầu óc để ăn cơm thôi.


Liêu Thu trả lời.


- Việc này tốt hơn giả bộ.


Tô Bạch đưa tay vỗ vào gáy Liêu Thu, sau đó đưa tay đẩy anh ta, Liêu Thu đi về phía trước mấy bước, đi đến chỗ trước mặt Liệp Ngũ Cẩu, Tô Bạch cúi người xuống, nhặt địa ngục hỏa shotgun lên đặt ở bên hông.


Liêu Thu xoay người chỉ vào bộ phối sức trên người Tô Bạch:


- Thật ra tôi thích bộ trang sức trên người anh hơn, nó có thể theo anh cùng nhau hóa thành máu tươi để di chuyển, hai khẩu súng kia không bằng.


Liệp Ngũ Cẩu lại một lần nữa tập trung phóng ra khí thế, Nhất Mặc Lôi cũng giương cung lên hướng về phía Tô Bạch, đám côn trùng của Tiêu Nhất Sam sắp xếp chỉnh tề trên không trung, sẵn sàng chờ phát động.


Tô Bạch lại không nhanh không chậm che ngực ho khan mấy lần, sau đó xoay người rời đi.


- Khoan đã.


Liêu Thu lên tiếng nói.


Tô Bạch dừng lại, không nhúc nhích.


- Trong tay anh có trẻ sơ sinh à?


Tô Bạch do dự một lúc, lập tức gật đầu.


- Chẳng qua nó sắp chết rồi.


- Ừ, tôi có thể đoán được, biết nói như thế nào nhỉ, người anh em, anh hãy tin tưởng vào kỳ tích của cuộc sống này đi, căn cứ vào tin tình báo hiện tại của tôi, bây giờ cũng chỉ có năm tiểu đội xác nhận đứa nhỏ sơ sinh khỏe mạnh, còn có hai danh ngạch không biết ở nơi nào, đương nhiên trong tay một vài tiểu đội còn có thai phụ, thế nhưng nhìn thời gian, đã là ngày cuối cùng, dựa theo lý thuyết mà nói, hôm nay cũng chỉ có thể sinh ra một đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh mà thôi, cho nên số 7 này, dựa theo thói quen của Phát Thanh Khủng Bố mà nói, hẳn là sẽ kiên trì và quán triệt, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều.


- Ha ha.


Tô Bạch cười gượng hai tiếng, thân hình biến mất trong đêm tối.


Liệp Ngũ Cẩu hơi không hiểu nhìn về phía Liêu Thu, anh ta không tin Liêu Thu là người tốt, dễ nói chuyện đến mức đối phương thoải mái thả anh ta ra, bởi vì muốn trả lại ân tình, cho nên cố ý không truy giết đối phương, hơn nữa còn cho đối phương một tin tức rất quý giá.


Liêu Thu đưa tay sờ lên vị trí cổ của mình, sờ đến một vũng máu tươi, ngay sau đó máu tươi bắt đầu bốc hơi, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.


Liệp Ngũ Cẩu rốt cuộc đã hiểu rõ.


- Tôi không chắc máu tươi mà anh ta để lại trên người mình có mang đến loại uy lực giống như bom điều khiển từ xa hay không, cũng không biết liệu nó có làm thương tổn đến tôi hay không, trên lý thuyết, huyết thống của anh ta hẳn là không cường đại đến mức độ có thể khống chế máu tươi ở bên ngoài tiến hành công kích.


- Thế nhưng về mặt cảm tính, tôi không dám đem tính mạng của mình ra đánh cược.


- Xem ra, miếng thịt này, chúng ta không ăn được.


Liêu Thu tự mình lẩm bẩm.


Chương 349

Bình Luận (0)
Comment