Chương 350
Phương Pháp Tàn Nhẫn Của Hứa Tình
Nhất Mặc Lôi thu hồi lại cung tên của mình, nhảy xuống khỏi mái hiên, Tiêu Nhất Sam cũng rơi từ trên không trung xuống, lúc đầu ở dưới chân và tay anh ta có hai nhóm côn trùng đỡ lấy, chúng giúp anh ta lơ lửng trên không trung. Đương nhiên cũng chỉ có thể lơ lửng mà thôi, anh ta không thể dùng phương pháp này để phi hành, dù sao những thứ kia chỉ là đám côn trùng, không phải là rồng bay.
Thôi Thiện còn chưa kịp lấy lại tinh thần, anh ta bước đến gần chỗ mọi người, lúc trước anh ta thật sự cho rằng mình mới chính là đối tượng bị đánh lén.
- Anh ta không sợ chết, chúng ta lại sợ chết, đây là bản chất khác nhau.
Tuy hai mắt Nhất Mặc Lôi bị mù, thế nhưng người mù thường có nội tâm càng thêm tinh tế và tỉ mỉ hơn, bởi vì người bình thường dùng mắt để quan sát, còn người mù thì không thể không dùng nội tâm để cảm nhận cái thế giới này:
- Loại người này, thật đúng là thú vị.
Liêu Thu nhìn thoáng qua đội viên của mình, nói thẳng:
- Lần này xem như là khá an toàn kết thúc công việc, bây giờ tiểu đội của chúng ta không có người bị thương và tổn thất gì, ban ngày nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ đợi nhiệm vụ chủ tuyến 2 đến.
Đêm khuya trong xe taxi, Tô Bạch dựa người vào ghế phía sau của xe, gương mặt hắn được bao trùm bởi chiếc mũ của áo khoác, cả người lộ ra rất yên tĩnh, thậm chí còn giống như đã chết, ngay lúc này đây, hắn rất suy yếu.
Mũi tên của Nhất Mặc Lôi, ngọn lửa trùng ác linh của Tiêu Nhất Sam, đều tạo thành thương tổn rất lớn với Tô Bạch, thậm chí ở giây phút sống còn, hắn cố ý lưu lại máu trên cổ Liêu Thu, cũng thuộc về bản nguyên của Tô Bạch. Trải qua lần giày vò này, tuy có thể thoát thân, thế nhưng cũng khiến cho trạng thái của hắn chỉ còn lại một, hai phần so với lúc thời kỳ đỉnh cao, thật đúng là suy yếu đến mức không ra dáng vẻ gì nữa rồi.
Thế nhưng cho dù nói gì thì nói, sau cùng hắn vẫn sống sót trở về, ở trong thế giới chuyện xưa, chỉ cần còn sống liền còn có tư cách một lần nữa ngồi lên chiếu bạc.
Đã mấy lần tài xế taxi quay đầu nhìn về phía vị hành khách này của mình, ông ta luôn cảm giác người hành khách sau lưng mình giống như đã chết, ông ta rất sợ hãi, vì sao mình lại có loại cảm giác này, ngay cả chính ông ta cũng không biết, thế nhưng mỗi lần ông ta dự định dừng xe để thăm dò, người hành khách này đều đúng lúc hơi động đậy, dường như là đang muốn nói cho ông ta biết anh ta chưa có chết.
Từ khu vực thành thị đến ngoại ô là một quãng đường khá dài, đối với người tài xế mà nói, đó xem như là một vụ làm ăn lớn, sau khi đến nơi, Tô Bạch thanh toán tiền.
Hắn bước xuống xe, vừa che ngực ho khan, vừa đi về phía nông trường, đồng thời hắn còn phải phân tâm quan sát xung quanh, xác nhận chính mình không bị theo dõi.
Tóm lại rất mệt mỏi.
Trước khi đi hắn đã nói qua với Hứa Tình, chính mình có thể cố ra ngoài trộm một đứa nhỏ về, thế nhưng hiện tại xem ra, bản thân hắn đã suy nghĩ quá đơn giản, ngày cuối cùng, tiểu đội nắm giữ được đứa trẻ sơ sinh trong tay, có tiểu đội nào là đèn cạn dầu chứ?
Chỉ dựa vào sức của một người đi trộm đứa trẻ sơ sinh nắm giữ sống còn của một tiểu đội, đây quả thật là việc làm không thực tế, đương nhiên, lúc xuất phát, cho dù là Hứa Tình hay là Tô Bạch, thật ra trong lòng hai người đều không ôm hy vọng lớn gì.
Trong nông trường có rất nhiều muỗi, Tô Bạch đi xuyên qua bụi cỏ, có rất nhiều muỗi không ngừng bị hắn quấy nhiễu, cũng may, đối với loại động vật máu lạnh như Tô Bạch, loài muỗi không cảm thấy quá nhiều hứng thú.
Trước mặt hắn là căn nhà của nông trường, một căn nhà nhỏ hai tầng. Lúc Tô Bạch đến gần ngôi nhà này, hắn đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, vô thức run lên một cái.
Ngay lập tức, Tô Bạch dừng bước.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Nếu hắn không trộm được đứa nhỏ, kết quả trong nhà lại bị trộm ghé thăm, chuyện này thật đúng là mất cả chì lẫn chài.
Vụ mua bán này, đơn giản là thua thiệt đến mức muốn nôn ra cả máu.
Trong căn nhà nhỏ loáng thoáng tràn ngập quỷ khí, Hứa Tình là thích khách, làm sao cô ta có thể đưa tới quỷ khí?
Tô Bạch lặng lẽ đến gần căn nhà, sau đó ở trên bậc thang cửa ra vào, Tô Bạch nhìn thấy Hứa Tình đang ôm đứa nhỏ ngồi ở đó. Hứa Tình không có việc gì, như vậy là không sao rồi.
Thế nhưng quỷ khí này là chuyện gì?
Hứa Tình cũng đã phát hiện ra Tô Bạch, phản ứng của cô ta chậm hơn rất nhiều, dường như cả người cô ta cũng trở nên suy yếu, dẫn đến tinh thần của cô ta có chút không xong, hoặc nói đúng hơn, cô ta cố gắng chống đỡ chờ đến khi Tô Bạch trở về.
- Cuối cùng anh cũng trở về rồi.
- Đứa nhỏ, chết rồi sao?
Tô Bạch hỏi.
Hứa Tình lắc đầu: - Ban đầu thì suýt chết.
- Ban đầu là có ý gì?
- Tôi không dám để cho đứa nhỏ này chết, ít nhất không dám để cho hai đứa nhỏ này đều chết, tôi đã từng ám sát qua một âm dương sư, đọc qua một số bí tịch của âm dương sư, cho nên tôi dựa theo trí nhớ của mình, dùng trên người hai đứa bé này.
- Nếu không, bọn nhỏ nhất định đều đã chết yểu rồi.
Tô Bạch mím môi:
- Vì sao không thương lượng với tôi?
Giọng điệu của hắn tăng lên.
- Trước đó hai đứa nhỏ gần như không còn hơi thở, thương lượng với anh có ý nghĩa gì sao?
Hứa Tình cười, sau đó đặt đứa nhỏ lên trên bậc thang, còn chính mình dựa vào mép bậc thang, ngủ mê man, hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi.
Tô Bạch đi đến xốc tã lót lên, hiện tại bên trong chỉ có một đứa bé, trong miệng đứa bé này còn dính một ít thịt và đang nuốt thứ gì đó. Sắc mặt đứa nhỏ hơi tái nhợt, vị trí đầu còn có một nửa chiếc đầu của người anh em sinh đôi dính liền với mình.
Như vậy, rất hiển nhiên, thứ mà đứa nhỏ này đang nuốt chính là máu thịt của người anh em sinh đôi…
Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào bên trong phòng, giống như “nướng” chín ngôi nhà hai tầng kiểu phương Tây cũ nát này, khiến cho ngôi nhà này càng thêm tàn tạ đến mức không thể diễn tả nổi.
Hứa Tình nằm ở trên giường, vươn tay xoa trán mình, ngủ nửa ngày, đầu cô ta vẫn rất đau, loại thiếu hụt về thể chất này không phải chỉ ngủ một giấc là có thể bù đắp được, chuyện xảy ra vào tối qua đã khiến cô ta tốn quá nhiều sức.
- Đứa nhỏ đâu rồi?
Hứa Tình xuống giường, đi đến nhà bếp, nói là nhà bếp, nhưng trên thực tế chỉ là một bếp than, bên trên có một cái nồi. Mấy ngày nay, hai người đều nấu mỳ ăn liền hoặc là đồ hộp, rất đơn giản. Vào lúc này, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ, quả thật không có điều kiện chú ý giống như trước đó.
- Ở trong chuồng.
Tô Bạch vừa nấu mỳ tôm, vừa nói.
“…”
Hứa Tình ngẩn người, cô ta lập tức đi đến một góc hẻo lánh trong nhà bếp, ở trong cái chuồng mà trước kia chủ nhân của căn nhà dùng để nuôi chó, quả nhiên có một đứa trẻ con được đặt ở trong đó.
Bên cạnh đầu của đứa nhỏ còn có nửa đầu của người anh em với mình, xung quanh còn có không ít xương và thịt vụn, đứa nhỏ vẫn tiếp tục gặm ăn. Trên thực tế, đứa nhỏ này mới được mấy ngày tuổi, nhưng lại mọc ra một loạt những chiếc răng nhỏ vô cùng sắc bén, làn da cũng biến thành xanh đen, đồng thời lúc đứa nhỏ ngẫu nhiên mở mắt ra, bên trong đôi mắt của nó cũng là màu xám nhạt.