Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 399 - Chương 399 Là Người Hay Quỷ

Chương 399

Là Người Hay Quỷ


“Thật ra, manh mối rõ ràng nhất để biết được chân tướng rất đơn giản, người được gọi là lão Phương kia, hẳn là không thường xuyên ở trong căn nhà đó, hơn nữa, có thể xác định ông ta là người sống. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ chỗ ông ta, có thể ông ta chính là đầu mối liên lạc của căn nhà này với thế giới bên ngoài, khả năng việc này liên quan đến thân phận của ông ta. Tôi đã hẹn đến lắp đặt miễn phí thiết bị giám sát cho nhà ông ta, chờ đến khi trời sáng, mọi người có thể đi cùng với thân phận nhân viên lắp đặt.”


Tô Bạch nói.


- Đây thật đúng là có chút lừa mình dối người, bần tăng cho rằng, sau khi đối phương đã phát ra cảnh cáo với chúng ta, trước tiên chúng ta cần phải nhảy qua trình tự vốn có sẵn trong đầu, bởi vì có lẽ đối phương sẽ không chơi theo quy tắc. Hơn nữa Tô Bạch, những gì cậu đã trải qua trong lần đầu tiên đi vào ngôi nhà đó, có lẽ sẽ không thể trở thành kinh nghiệm cho lần sau, bên trong hẳn là sẽ phát sinh một số biến hóa để ứng đối với sự xuất hiện của chúng ta.


- Hòa thượng, ý của anh là chúng ta dùng sức mạnh để tấn công?


Tiểu Lâm trừng mắt nhìn hòa thượng:


- Ha ha, anh chưa trải qua loại cảm giác đó, nhưng tôi thì có, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, trừ khi anh là Nhiên Đăng Cổ Phật chuyển thế, nếu không, một khi anh quyết định dùng sức mạnh để tấn công vào chỗ kia, chờ đợi anh chỉ có một chữ “chết” mà thôi. Hơn nữa, theo như tôi thấy, lần thứ hai Tô Bạch đi vào xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn là vì anh ta lén lút đi vào đó, nếu Tô Bạch đường đường chính chính được người trong nhà mời vào, như vậy căn nhà này hẳn là sẽ tương đối bình thường, chú ý, ở chỗ này tôi dùng hai chữ “tương đối”.


(Nhiên Đăng Cổ Phật (tiếng Phạn là Dipankara hay Dipanikara) là vị Phật thứ tư trong danh sách 28 vị Phật.)


Dù sao bản thân anh ta cũng là một thành viên trong tiểu đội này, vì sự an toàn của chính mình, Tiểu Lâm nhất định phải nói ra suy nghĩ của chính anh ta, nếu không năm người thật sự dùng sức mạnh để tấn công, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc đó không có chỗ mà khóc.


Hòa thượng cười nói:


- A di đà phật, cậu không hiểu ý tứ của bần tăng, ý của bần tăng chính là, nếu căn nhà này căn cứ theo quy củ nhất định, hoặc gọi là quy tắc hoạt động, như vậy chúng ta không cần thiết chỉ nắm chặt một đầu dây không buông.


- Trong căn nhà đó có bản thân Phương Văn Hải, cũng có vợ con ông ta, bọn họ cũng có thể trở thành manh mối của chúng ta.


- Bây giờ chúng ta đã đi đến kết luận, trong căn nhà kia có người lẫn quỷ, chúng ta không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào một mình lão Phương, chúng ta có thể cùng một lúc tiến hành trên bốn người bọn họ.


- Rốt cuộc ở bên ngoài Phương Văn Hải làm gì để phát tài, hiện tại ở ngoài ông ta có tình nhân hay không, những điều này chúng ta đều chưa biết được, chỉ có suy đoán, cho nên bần tăng đề nghị năm người chúng ta nên tách ra để tiến hành điều tra.


- Một người phụ trách điều tra lão Phương, một người chịu trách nhiệm điều tra con gái ông ta, một người điều tra con trai ông ta, một người điều tra vợ ông ta, người còn lại sẽ chịu trách nhiệm điều tra lịch sử xây dựng và ngọn nguồn của căn nhà đó, mỗi người đều có việc để làm.


Tiểu Lâm khẽ gật đầu, biểu thị tán thành với cách làm không liều lĩnh của hòa thượng.


Mập mạp lên tiếng tranh trước:


- Tôi phụ trách theo dõi con gái ông ta.


- Tôi đồng ý với phương pháp của hòa thượng, trước tiên cần phải biết rõ đối phương rồi hành động.


- Tôi cũng đồng ý. - Gia Thố nói.


- Mọi người.


Hòa thượng đứng lên, rất nghiêm túc sờ lên phật châu của mình:


- Có một điều, bần tăng phải nhắc nhở mọi người, trong lúc mọi người theo dõi và điều tra bọn họ, tuyệt đối không được thiếu cảnh giác.


- Bởi vì chính bản thân các người cũng không biết, đối tượng mà mình đang theo dõi, vào lúc đó là người hay quỷ.


- Nhà ông ta không có xe à?


Mập mạp gãi đầu, ngồi ở bên cạnh ghế lái phụ, dáng vẻ hơi không kiên nhẫn.


- Phương Văn Hải thường xuyên không ở nhà, hai đứa bé mới lên cấp ba, có lẽ vợ ông ta không biết lái xe.


Tô Bạch vừa lái xe đi theo chiếc xe bus ở phía trước, vừa đưa một tay ra ngoài để gẩy tàn thuốc.


Mập mạp vừa cắn một miếng bánh kếp trứng lớn, vừa buồn bực ngán ngẩm:


- A Bạch, cậu không đói bụng à?


- Trước khi mấy người đến, tôi đã ăn rồi, bây giờ tôi không đói.


Tô Bạch mở điều hòa không khí trên xe lên:


- Anh bỏ quá nhiều hành lá, bây giờ trong xe toàn là mùi từ miệng anh.


- Đây là bánh kếp trứng mà, phải bỏ trứng và nhiều hành lá vào thì ăn mới ngon.


Mập mạp lại cắn một miếng lớn, trong miệng anh ta không ngừng phát ra những tiếng nhai nuốt, vẻ mặt thỏa mãn.


- Phía trước chính là trường học, hai đứa nhóc hẳn là sẽ xuống xe ở nơi đó rồi đi bộ đến trường.


Tô Bạch liếc thoáng qua xung quanh, dừng xe ở bên lề đường, đoạn đường này có rất nhiều xe đỗ lại, sẽ không nhận được mảnh giấy nhắn của cảnh sát giao thông.


- Chuẩn bị theo dõi thôi.


- Ồ, phải xuống xe rồi à.


Mập mạp đem mảnh vụn bánh trên mép bỏ vào trong miệng mình:


- Tôi còn chưa ăn xong đâu.


Chị gái Tiểu Quyên và em trai Tiểu Văn cùng nhau xuống xe bus, Tiểu Quyên đi về phía cổng lớn trường học, Tiểu Văn thì cùng mấy nam sinh đứng trò chuyện ở trạm xe bus.


- Cậu đi theo cô chị, tôi đi theo người em, đúng lúc tôi còn chưa ăn xong bánh trứng kếp này.


Mập mạp nói.


- Không phải lúc trước anh ầm ĩ đòi đi theo cô chị à?


Tô Bạch hỏi.


- Phì, chẳng biết cô ta là người hay quỷ, theo dõi ai cũng như nhau.


Hiển nhiên mập mạp đã nghĩ thông suốt.


- Đừng để mất dấu, đừng làm ẩu.


Tô Bạch ném chìa khóa xe cho mập mạp, sau đó xuống xe, đi theo Tiểu Quyên vào cổng trường học.


Bảo vệ trường học không ngăn cản Tô Bạch, bởi vì hôm nay Tô Bạch ăn mặc chỉnh chu, thoạt nhìn giống như người đến làm việc với nhà trường, hơn nữa trường học là nơi có rất nhiều người qua lại, nhất là vào lúc giờ nghỉ, muốn kiểm tra nghiêm ngặt là rất khó và không thực tế.


Năm nay Tiểu Quyên học lớp 12, em trai Tiểu Văn học lớp 11, Tô Bạch vẫn luôn đi theo Tiểu Quyên, nhìn thấy cô ta đi vào bên trong phòng học, Tô Bạch liếc thoáng qua, sau đó tìm một văn phòng bỏ trống đối diện với lớp học rồi ngồi xuống. Văn phòng làm việc này hẳn là đang tiến hành sửa sang lại, chẳng qua công nhân còn chưa đến làm.


Cuộc sống của học sinh lớp 12 luôn trong tình trạng căng thẳng. Sau khi Tiểu Quyên vào lớp không được bao lâu liền có thầy cô lần lượt đi vào lớp học của mình, có lớp bắt đầu học bài mới, có lớp bắt đầu luyện đề.


Tô Bạch gác một chân lên bàn làm việc, mắt hơi lim dim, khoảng cách xa như thế, nếu như nói muốn quan sát cẩn thận, trên cơ bản là không có khả năng. Hơn nữa nơi này là trường học, chỉ cần Tiểu Quyên ở trong tầm mắt của mình là được, hòa thượng đã nói không cần thiết bứt dây động rừng.


Vốn dĩ Tô Bạch cho rằng mình sẽ phải chờ đến lúc tan học, thế nhưng vừa mới hết một tiết, hết 45 phút, Tô Bạch đã nhìn thấy Tiểu Quyên từ trong lớp đi ra, hơn nữa hướng mà cô ta đi đến không phải là nhà vệ sinh, mà chính là đi xuống dưới, đi thẳng đến sân thể dục, các bạn học của Tiểu Quyên vẫn còn đang ở trong lớp chờ đợi tiết học tiếp theo.


Chương 399

Bình Luận (0)
Comment