Chương 398
Thảo Luận
Lúc này đã là rạng sáng, hai người cũng lười đi ngủ tiếp, Tô Bạch đi đến nấu ít mì, sau đó hắn và Tiểu Lâm, mỗi người bưng một bát mì ngồi ăn ở trên sofa, điện thoại di động của Tiểu Lâm đang phát một khúc nhạc tỳ bà.
Hai người đàn ông vừa nghe nhạc tỳ bà, vừa ăn mỳ, không bật đèn, nhưng tầm nhìn trong phòng vẫn rất cao, chỉ là hơi Âu Mỹám.
Sau khi ăn xong liền đặt bát lên bàn trà, Tô Bạch dựa vào trên ghế sofa, hơi nhắm mắt lại.
Tiểu Lâm lau miệng, sắc mặt anh ta hơi do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Bạch rất rõ ràng, một người có kinh nghiệm sống phong phú như thế, lòng dạ dĩ nhiên là rất sâu, hơn nữa Tiểu Lâm vẫn là một thính giả, đương nhiên anh ta sẽ không đem suy nghĩ trong lòng mình thể hiện ra rõ ràng ở trên mặt như thế, hiển nhiên, Tiểu Lâm cố ý để cho Tô Bạch nhìn thấy.
- Anh muốn rời khỏi đây à?
Tô Bạch hỏi.
- Có một chút.
Tiểu Lâm khẽ gật đầu.
- Vậy anh rửa bát xong rồi đi, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh.
- Thế nhưng tôi lại không cam tâm.
Tiểu Lâm xoa cằm của mình:
- Anh đã gọi ba người đến đây hỗ trợ, trong đó còn có một hòa thượng đã từng ở đảo Tần Hoàng tranh giành bức tranh kia với tôi, tôi luôn có cảm giác các anh người đông thế mạnh, nói không chừng thật sự bị mấy người đào ra được thứ gì đó.
- Làm việc thì không nên do dự, hoặc là làm, hoặc là không làm.
- Anh biết đánh bạc kiêng kỵ nhất là điều gì không?
- Điều gì?
- Đó chính là việc mang hết tất cả ra đánh cược, đem chính mình ép lên đường chết, loại cảm giác này rất khó chịu.
- Nếu như anh cho rằng việc tôi gọi ba người cùng đến đây là mang hết tất cả ra đánh cược, vậy thì anh không cần tiếp tục chờ đợi ở chỗ này nữa.
Ngón tay của Tiểu Lâm không ngừng gõ lên bàn trà:
- Đối với tôi mà nói, phần lớn thời gian ở thế giới hiện thực là dùng để hưởng thụ, ngược lại, trong thế giới chuyện xưa, tôi thật đúng là có thể liều mình. Bây giờ tôi không muốn bỏ cuộc, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc trong căn nhà này có bí mật gì, thế nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.
- Nếu anh muốn nói đến vấn đề phân chia chiến lợi phẩm, vậy thì không cần nói.
- Không liên quan đến vấn đề phân chia chiến lợi phẩm, yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi, anh, cộng thêm ba người kia, chúng ta có tất cả năm người, cũng coi như một tiểu đội. Tô Bạch, anh không được phép làm đội trưởng, bởi vì tôi thực sự sợ hãi tính cách của anh. Vốn dĩ tôi đã cảm thấy rất sợ hãi căn nhà đó, nếu như anh lại là người đứng ra nói chuyện, tôi thật sự sợ mình sẽ phải chết cùng một tên động kinh như anh.
“…” Tô Bạch.
- Chỉ cần anh đồng ý chuyện này, tôi sẽ không do dự mà tham gia, càng sẽ không đổi ý.
- Ừ, được.
- Như thế là tốt rồi, phù…
- Cốc cốc cốc…
Lúc này, trời đã sắp sáng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tô Bạch đứng dậy mở cửa, nhìn thấy đứng trước mặt mình là một đống thịt mỡ.
- Ôi Tiểu Bạch Bạch thân ái của tôi, tôi nhớ cậu muốn chết đi được.
Mập mạp cho Tô Bạch một cái ôm lớn.
Sau đó hòa thượng và Gia Thố cùng nhau đi vào.
Hòa thượng không mặc áo cà sa, anh ta đội một chiếc mũ, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhưng không lộ ra vẻ cổ hủ và quê mùa, ngược lại mang đến một khí chất khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Gia Thố mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang đến một loại cảm giác yên bình và an lành, đối với bọn họ mà nói, việc mặc áo cà sa đi máy bay sẽ có thể gây ra một số lời đồn đại, nhất là Gia Thố.
Tô Bạch nhớ rất rõ, ban đầu ở thế giới chuyện xưa cương thi tiên sinh, Gia Thố nhập ma, thế nhưng hiện tại cảm giác mà anh ta mang đến cho người khác vẫn rất nội liễm, quả đúng là không đơn giản, hẳn là khoảng thời gian gần đây, anh ta đã gặp được kỳ ngộ nào đó.
Mập mạp buông Tô Bạch ra, sau đó xoa tay của mình:
- Chậc chậc chậc, Tiểu Bạch Bạch à, da cậu càng ngày càng đẹp rồi đấy.
- Anh cũng càng ngày càng biết hưởng thụ rồi.
- Đâu có, lần trước ở Thượng Hải, sau khi giao dịch với cậu xong, tôi không trở về, khoảng thời gian gần đây tôi đang đi lữ hành quanh Giang Triết và Thượng Hải, đúng lúc tiện đường từ Tô Châu đến đón hòa thượng và Gia Thố.
Sau khi nói xong, mập mạp liền ngồi xuống ghế sofa, anh ta ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lâm, Tiểu Lâm đang ngồi ở đó chơi điện thoại di động, giữa những thính giả với nhau không cần phương thức giao lưu quá khách sáo, tất cả mọi người đều rất tùy ý, dù sao thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể đâm sau lưng nhau một dao, trong lòng mọi người đều biết rõ điều này.
Mập mạp liếc thoáng qua màn hình di động của Tiểu Lâm, sau đó ánh mắt anh ta nhất thời sáng lên, trực tiếp ôm cổ Tiểu Lâm, nói:
- Tam ngũ bình.
Lúc này Tiểu Lâm lấy lại tinh thần:
- Bức lưỡng quyền.
(Tam ngũ bình, bức lưỡng quyền: Thường dùng ám chỉ cờ bạc.)
- Ha ha ha.
Mập mạp cười ha hả:
- Nhìn bên trong điện thoại di động của cậu có nhiều ứng dụng cho vay như thế, tôi biết ngay cậu chính là một con bạc.
- Anh không thích chơi bạc à?
Tiểu Lâm nói.
- Đều là mấy trò lừa gạt, trước đây tôi từng chơi qua mấy lần, sau đó không chơi nữa, được rồi, mọi người đã đến đông đủ, A Bạch, cậu lặp lại một lần nữa đi, tin nhắn thoại trên wechat nghe không rõ lắm.
Hòa thượng và Gia Thố cũng tìm chỗ ngồi xuống, từ trong tủ lạnh, Tô Bạch lấy ra một số loại đồ uống, bánh mì và đồ ăn vặt cho mọi người lót dạ, sau đó ngồi xuống ghế làm việc của mình, đem chuyện ngày hôm đó xảy ra ở nhà lão Phương lặp lại một lần.
Trong quá trình Tô Bạch kể lại, thỉnh thoảng hòa thượng và Gia Thố sẽ liếc thoáng qua Tiểu Lâm đang ngồi cùng mập mạp, Tiểu Lâm cũng đang đánh giá Gia Thố.
Sau khi Tô Bạch nói xong, hòa thượng trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Thứ ở trong ngôi nhà đó còn có thể tới cảnh cáo hai cậu, hiển nhiên, nó có đầy đủ ý thức tự chủ, hoặc là đơn giản hơn, chỗ kia có chủ nhân, người chủ nhân kia cảm ứng được hai người đang dò xét đồ của mình, cho nên nó dự định cảnh cáo hai cậu, để cho hai cậu biết khó mà lui.
Gia Thố vẫn luôn là người kiệm lời, lúc này cũng mở miệng nói:
- Dựa theo Thất Luật nói, nếu là loại khả năng trước, vì sao Phát Thanh Khủng Bố không phân công nhiệm vụ hiện thực, để cho thính giả thích hợp đi giải quyết chuyện đó? Một ngôi nhà ma, một căn nhà người quỷ cùng chung sống, hơn nữa lũ quỷ kia còn có đầy đủ ý thức tự chủ, chủ động đến cảnh cáo các người, điều này có chút không thực tế cho lắm, nếu như đó là lão yêu vẫn luôn ẩn cư, tâm cảnh bình thản, đoán chừng Phát Thanh Khủng Bố sẽ mở một mắt, nhắm một mắt, thế nhưng rõ ràng không phải như thế.
- Nếu như là loại khả năng sau, nơi đó có chủ nhân, có người cố tình thiết kế ở một khu vực đặc biệt, như vậy rốt cuộc chủ nhân của nó có bao nhiêu đáng sợ?
- Trong hoàn cảnh người quỷ lẫn lộn, thậm chí dựa vào tình huống lần thứ hai Tô Bạch vào trong đó mà nói, có lẽ thời gian ở nơi đó chịu một lực ảnh hưởng riêng.
- Trước mắt không cần phân tích chuyện này, quản nó là hoang dại hay nuôi trong nhà làm gì, chúng ta đều đã đến đây rồi, trực tiếp bỏ qua bước này, chúng ta hãy nghĩ đến việc làm cách nào có thể an toàn phá vỡ nó. Nếu ở nơi đó có thứ đồ tốt, mọi người lấy ra rồi chia đều, nếu không có gì hay ho, coi như là thấy chút việc đời, nói không chừng chúng ta có thể gặp sự việc tương tự trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, đây cũng coi như tăng kinh nghiệm.
Lúc này mập mạp lên tiếng nói, hiển nhiên anh ta không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa của hòa thượng và Gia Thố.