Chương 397
Vậy Thì Thương Tổn Lẫn Nhau
Tiểu Lâm đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đến, đặt cậu bé ngồi lên đùi mình, vừa ăn vừa đút cho tiểu gia hỏa. Trên thực tế tiểu gia hỏa không kén ăn, hơn nữa còn có thể tự mình ăn cơm, chỉ cần đặt cậu bé lên bàn ăn cơm là được. Nhớ lúc tiểu gia hỏa vừa mới sinh ra được mấy ngày, Tô Bạch liền vứt cho cậu bé một quả trứng trần nước sôi, tiểu gia hỏa liền có thể tự mình dùng tay cầm ăn.
- Anh xác định ba người kia sẽ đến sao?
Tiểu Lâm không chắc chắn nói:
- Ba người đó không ngốc.
- Có lẽ cả ba người bọn họ đều sẽ đến.
Tô Bạch nói: - Chính vì bọn họ không ngốc.
- Tôi biết, bản thân tôi cũng hiểu rõ, nếu như trong thế giới hiện thực có cơ hội, chúng ta nhất định phải nắm bắt nó, đến thu hoạch một số thứ, thậm chí chỉ là đi đến nắm bắt một kỳ ngộ nào đó, thế nhưng ở chỗ nhà lão Phương, tôi không nhìn thấy cất giấu kỳ ngộ gì, tôi chỉ nhìn thấy nguy hiểm, chính bản thân anh cũng cảm thấy nguy hiểm rồi đó, nếu như tôi không ở bên ngoài tiếp ứng anh, anh muốn ra khỏi đó thì cần phải tốn rất nhiều công sức.
- Tôi cũng biết rõ có thể anh sẽ cho rằng, nguy hiểm càng lớn thì sẽ có kỳ ngộ lớn, thế nhưng khi không nhìn thấy lợi ích, chỉ nhìn thấy nguy hiểm, tôi không cho rằng sẽ có thính giả lặn lội đường xa để đi xuống vũng nước đục này, trừ khi bọn họ thiếu nhân tình của anh, hoặc là quan hệ của các người vô cùng tốt.
- Quan hệ của chúng tôi thật sự không tốt, thế nhưng tôi cảm thấy bọn họ sẽ đến.
Tô Bạch cầm khăn lau miệng cho tiểu gia hỏa, sau đó đặt cậu bé lên ghế sofa:
- Đây là một loại trực giác của tôi.
- Tôi rửa mắt mong chờ.
Tiểu Lâm duỗi lưng:
- Ăn no rồi, trong nhà anh có dư chăn đệm chứ, tôi ngủ dưới đất là được.
- Không có dư chăn đệm, anh chịu đựng ngủ trên bàn hoặc ghế làm việc một đêm, chiếc máy tính kia mới cài, anh có thể chơi trò chơi.
- Vậy còn không bằng tôi ra quán nét.
- Tôi vốn dĩ đâu có mời anh ở lại đây.
- Được rồi, tôi phục anh rồi, nếu không phải tôi biết bây giờ anh cũng chẳng dư dả gì, tôi thật sự sẽ ghi hận anh thật lâu.
- Tôi đi tắm cho đứa nhỏ, anh trông nhà, nếu có khách đến, anh phụ trách tiếp đón.
- Tôi biết rồi.
Tiểu Lâm ngồi xuống phía sau bàn làm việc của Tô Bạch, bắt đầu khởi động máy, nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là dự định chơi một lát.
Đêm xuống, Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa về giường ngủ, Cát Tường ghé vào bức tranh kia, nằm ngay trên ban công, ánh trăng chiếu lên người nó, khiến cho bộ lông của nó giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Tiểu Lâm chơi game đến nửa đêm liền tháo tai nghe, nằm sấp trên bàn làm việc, chợp mắt một lúc.
Ban đêm, nơi này coi như yên tĩnh.
Bỗng nhiên trên người Tô Bạch bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, tiểu gia hỏa tương đối mẫn cảm, cậu bé tỉnh giấc, sau đó bắt đầu dùng tay nhỏ của mình lau mồ hôi cho Tô Bạch.
Lúc đầu khi hô hấp của Tô Bạch trở nên nặng nề, Cát Tường mở mắt ra liếc thoáng qua, sau đó lại làm như không có chuyện của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nhưng sau khi tiểu gia hỏa tỉnh lại, Cát Tường liền lắc đuôi nhảy từ ban công đến giường, trước tiên nó dùng móng vuốt của mình sờ lên phía sau lưng của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa mím môi, cậu bé cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Bạch.
Cát Tường đặt móng vuốt của mình lên trán Tô Bạch, sau đó dùng lực ấn xuống, rạch một đường ở trán Tô Bạch, giữa trán hắn xuất hiện một vết máu có ấn ký của móng mèo, một dòng máu đen bắt đầu chảy ra, Cát Tường trực tiếp ngậm lấy quần áo của tiểu gia hỏa, dẫn cậu bé rời khỏi giường, đặt ở trên bàn sách, sau đó nó lại nhảy về phía giường, chiếc đuôi mèo của nó không ngừng quét qua mặt Tô Bạch.
Từng luồng khói đen từ trên người Tô Bạch bắt đầu tỏa ra, vây xung quanh Tô Bạch, giống như không muốn tách ra, lưu luyến không rời với cơ thể của Tô Bạch, mang theo sự oán độc và cảnh cáo.
Meo!
Cát Tường kêu lên một tiếng, dường như nó cảm thấy tức giận với dáng vẻ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước của làn khói đen này. Nó không quá để ý đến sự sống chết của Tô Bạch, nó vẫn luôn nhìn Tô Bạch không quá thuận mắt, đương nhiên Tô Bạch cũng không thích nó, hiện tại ở trong mắt Cát Tường chỉ có tiểu gia hỏa, cho nên đối với việc luồng khói đen xuất hiện làm gián đoạn rất ngủ của tiểu gia hỏa, nó rất tức giận, hơn nữa nó đã ra tay, luồng khói đen kia thế mà còn không nhanh chóng rời đi, đó là sự vũ nhục với nó.
Vào lúc này, đồng tử của Cát Tường bắt đầu biến thành màu xám, một luồng hơi thở tử vong bao phủ xuống, đồng thời Cát Tường vươn móng vuốt của mình, cào một cái xuống luồng khói đen, lúc móng vuốt hữu hình chạm vào luồng khói đen vô hình, trong nháy mắt sinh ra phản ứng, luồng khói đen kia lập tức bị xáo trộn.
Cùng lúc đó, ban đầu Tô Bạch giống như rơi vào ác mộng, lúc này cơ thể hắn bắt đầu khô quắt lại, trạng thái cương thi xuất hiện, hắn từ từ nhắm mắt lại, há miệng ra, gào lên một tiếng trầm thấp, sát khí trên người Tô Bạch bắt đầu tản ra, trực tiếp bao lấy luồng khói đen, sau đó cùng nhau tiến vào trong miệng hắn, bị hắn nuốt xuống bụng.
Ngay lập tức, Tô Bạch mở mắt ra tỉnh lại.
Hắn ngồi trên giường, không chỉ quần áo trên người hắn ướt nhẹp, mà ngay cả trên giường cũng bị mồ hôi của mình làm ướt, đại khái khoảng 5 phút sau, hô hấp của hắn mới ổn định lại.
- Cha cha… Ôm ôm.
Tô Bạch đứng lên, bế tiểu gia hỏa vào trong lòng.
Meo!
Cát Tường cảm thấy rất bất mãn hướng về phía Tô Bạch kêu một tiếng, bởi vì nó biết thứ đồ không rõ này là do Tô Bạch trêu chọc từ bên ngoài về, hắn ở bên ngoài, ở trong thế giới chuyện xưa muốn gây họa như nào cũng được, nhưng nếu còn liên lụy đến tiểu gia hỏa, Cát Tường sẽ rất tức giận.
Tô Bạch nhìn thoáng qua Cát Tường, vừa rồi trong cơn ác mộng hắn nhìn thấy bóng dáng một con mèo đảo loạn hắc ám, để cho mình từ trong ác mộng nhanh chóng tỉnh lại, nếu không có Cát Tường giúp đỡ, nhiều nhất là khoảng 15 phút sau, bản thân hắn cũng sẽ thành công tỉnh lại, có sự giúp đỡ của Cát Tường, thời gian được đẩy nhanh hơn.
Tô Bạch một lần nữa để tiểu gia hỏa lên giường, Tô Bạch mở cửa phòng ngủ ra, đi đến văn phòng, quả nhiên lúc này Tiểu Lâm đang nằm sấp trước máy vi tính cũng bắt đầu co giật, hơi thở nặng nề.
Tình huống giống hệt hắn.
Tô Bạch không liều lĩnh đi đến đánh thức Tiểu Lâm, trước đó bản thân hắn có năng lực tránh thoát khỏi ác mộng, Tô Bạch tin Tiểu Lâm cũng có năng lực đó, hơn nữa anh ta còn là người cường hóa về phương diện này, hẳn là so với chính mình sẽ đơn giản hơn, bản thân hắn có Cát Tường giúp đỡ, cho nên mới sớm tỉnh lại.
Lúc này trên người Tiểu Lâm xuất hiện một gương mặt quỷ, bắt đầu không ngừng cắn xé khói đen xung quanh, đến sau cùng, mặt quỷ mệt mỏi, thế nhưng luồng khói đen cũng bị cắn xé vỡ vụn, cùng lúc đó, Tiểu Lâm tỉnh lại, trên người đầm đìa mồ hôi lạnh.
- Phù…
Tiểu Lâm thở phào một hơi, đưa tay cầm lấy chai nước trên bàn làm việc uống một hơi cạn sạch, sau đó vẻ mặt ai oán nhìn Tô Bạch:
- Đây là nó đang cảnh cáo chúng ta, Tô Bạch lần này khả năng chơi lớn rồi.
Tô Bạch châm một điếu thuốc lá, đứng ở cửa sổ nhìn về phía bầu trời bên ngoài, phương hướng đó thật ra là nhà của lão Phương, chẳng qua khoảng cách hơi xa, mắt thường không nhìn thấy.
- Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Nó đang cảnh cáo chúng ta, nếu như chúng ta không nghe…
Tiểu Lâm đi đến, tiếp tục nói.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tô Bạch vang lên, hắn ra hiệu cho Tiểu Lâm im lặng, Tô Bạch nghe máy.
- A di đà phật, bần tăng vừa xuống máy bay.
- Tôi đi đón anh.
Tô Bạch nói.
- Không cần, bần tăng dự định chờ thêm một lát nữa, chuyến bay của Gia Thố sắp đến rồi, hơn nữa, Trương Bát Nhất (Mập mạp) nói anh ta lái xe từ Tô Châu đến, lúc đó tiện đường qua sân bay đón hai người chúng tôi.
Tô Bạch cúp điện thoại, vươn vai, xoay người hỏi Tiểu Lâm:
- Anh vừa nói gì?
- Tôi nói, nó đang cảnh cáo chúng ta.
Tô Bạch cười nói:
- Được, vậy thì thương tổn lẫn nhau.