Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 396 - Chương 396 Thật Kích Thích

Chương 396

Thật Kích Thích


Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tô Bạch, Tiểu Lâm gãi tóc mình:


- Chỉ dựa vào hai chúng ta thôi ư? Tôi nói này, ít nhất anh cũng nên đem con mèo kia đến, cái tên điên này.


- Tôi không đưa con mèo kia đến đây được, nó cũng không nghe lời tôi.


Tô Bạch xua tay.


- Vấn đề anh vừa nói, bây giờ tôi muốn đi xác nhận một chút, rốt cuộc có thật sự thần bí và nguy hiểm như thế không.


- Anh thế mà không tin tôi?


- Lần trước người nào đã vỗ ngực với tôi nói sẽ không đi vào trong phòng ngủ của tôi?


“…” Tiểu Lâm.


Tô Bạch xuống xe, hắn không đi đến cửa chính nhà lão Phương mà chính là đi đến tường bao, lúc này Tiểu Lâm cũng đi theo đến:


- Người anh em, chỗ tôi có một ít nước mắt trâu có thể giúp đỡ anh một chút.


Sau khi nói xong, Tiểu Lâm lấy một chiếc bình nhỏ và mở nắp, một mùi hôi thối truyền đến, Tô Bạch nhíu mày nói:


- Được rồi, để tôi xem tình hình thế nào.


Tiểu Lâm đành phải hậm hực đóng nắp bình lại:


- Tôi ở chỗ này tiếp ứng cho anh, chúng ta có thể hỗ trợ nhau.


Tô Bạch cười nói:


- Xem ra anh thật sự bị dọa sợ mất mật rồi.


- Tôi nói rồi, ít nhất anh cũng nên mời mấy người bạn thính giả là người cường hóa về phương diện huyền học đến đây, tôi không dọa anh, nếu chúng ta còn tiếp tục làm nó nổi giận, hậu quả thật sự vô cùng đáng sợ.


Tô Bạch không có đáp lời, chỉ nắm lấy mép tường, cả người trèo lên, lập tức xoay người nhảy vào.


Nơi này là sân sau của nhà lão Phương, nhà của lão Phương không có vườn hoa giống như căn biệt thự lúc trước của Tô Bạch, cho nên sân sau của nhà ông ta rất nhỏ, không có vườn hoa gì, chỉ có một cái cây.


Tô Bạch đứng dưới tàng cây, phía trước đúng là phòng khách nhà lão Phương.


Phòng khách của nhà ông ta không có rèm cửa, từ cửa sổ sát mặt đất có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong.


Sau đó Tô Bạch nhìn thấy có người đang giúp lão Phương cài đặt thứ gì đó, Tô Bạch vô thức đến gần một chút, cuối cùng hắn cũng nhìn và nghe thấy rõ giọng nói của bọn họ.


- Thật sự đã làm phiền đến cậu rồi Tô tiên sinh, tối nay cậu nhất định phải ở lại ăn cơm nhé, cậu đến đây xem qua, còn giúp tôi miễn phí lắp đặt camera giám sát, tôi cảm thấy rất ngại, nếu như cậu còn nhận tôi là bạn, vậy tối nay cậu ở lại đây ăn cơm nhé.


- Đây là chuyện tôi phải làm, chuyện tôi đã đồng ý với ông, tôi nhất định sẽ làm đến cùng.


Người lắp đặt camera kia xoay người lại nói chuyện với lão Phương, đúng lúc Tô Bạch nhìn thấy, người kia, vậy mà lại có dáng dấp giống hắn như đúc, Tiểu Lâm đứng bên cạnh người đó, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ không kiên nhẫn.


Tô Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đã ngả về tây, chính là lúc hoàng hôn, thế nhưng Tô Bạch nhớ rõ được lúc ăn cơm xong ra khỏi nhà lão Phương đã là trăng sáng sao thưa, hoàng hôn này từ đâu mà đến?


Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trên người Tô Bạch chảy ra.


Trong lòng Tô Bạch không ngừng nhắc nhở mình, nơi này là thế giới hiện thực, không phải thế giới chuyện xưa.


Thế nhưng, trong thế giới hiện thực, làm sao lại có thể xuất hiện loại chuyện không thể nào tưởng tượng nổi như thế này?


Tô Bạch đột nhiên ý thức được, cảm giác sợ hãi của Tiểu Lâm là đúng, căn nhà và các thành viên bên trong quả thật khủng bố!


Tô Bạch quay người lại muốn leo tường đi ra ngoài, lý tính nói cho hắn biết, rời khỏi bức tường này sẽ an toàn, mọi chuyện trở lại bình thường, chẳng qua khi hai tay Tô Bạch nắm lấy mép tường, chuẩn bị nhảy lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy một lực hút đáng sợ truyền đến người mình, dường như nó muốn vĩnh viễn giam hắn ở chỗ này.


- Quỷ quân nghe hiệu lệnh của ta, si mị võng lượng đinh mậu hành!


(Si mị và võng lượng đều là tên quỷ thần, yêu quái.)


Giọng nói của Tiểu Lâm từ bên ngoài truyền đến.


Tô Bạch cảm giác bên dưới chân mình có một luồng sáng, cuối cùng hắn bị ném qua tường, rơi xuống đất.


- Tôi đã nói cho anh biết rồi, đừng có đi trêu chọc nó, tôi có thể cảm nhận được bọn quỷ kia đã cảm giác được chúng ta đang mạo phạm đến bọn chúng, nó đang phản kích.


Tiểu Lâm đứng ở bên người Tô Bạch, không ngừng tức giận nói.


Tô Bạch dựa người vào cột điện ngồi xuống, tuy trên người hắn mồ hôi đầm đìa. Thế nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn còn như cũ, thật đúng là kích thích, không cần đi vào thế giới chuyện xưa cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác này.


Ngay sau đó, Tô Bạch lấy điện thoại của mình ra, mở phần tin nhắn thoại trên wechat.


Sau đó ghi âm lại gửi lời mời cho mập mạp, Gia Thố và hòa thượng Thất Luật.


Lúc trở về, trên tay Tiểu Lâm cầm theo rất nhiều thứ, bởi vì Tô Bạch không trực tiếp để anh ta lái xe về nhà, mà chính là dừng ở một siêu thị nhỏ, mua một ít rau xanh và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, có lẽ nếu Tô Bạch sống một mình, hắn không cần phải tỉ mỉ như vậy, nhưng nếu dẫn theo một đứa nhỏ, có rất nhiều thứ cần phải học, không thể để mỗi ngày đều cho đứa nhỏ ăn cơm hộp với mình được.


Sau khi xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Tiểu Lâm ngồi xuống sofa trong văn phòng bắt đầu nghịch điện thoại di động, Tô Bạch thì ở trong phòng nhỏ nấu cơm, chỗ nấu cơm được thiết kế hệ thống thông gió rất thông thoáng, cho nên trong nhà không có mùi dầu mỡ.


Nghịch điện thoại di động một lúc, Tiểu Lâm dường như cảm thấy nhàm chán, đứng tựa ở phòng bếp nhìn Tô Bạch đang bận rộn, khoảng 2 phút sau, anh ta nói:


- Không biết vì sao lúc tôi nhìn thấy anh nấu cơm lại có chút muốn chảy cả nước mắt, thật đúng là không dễ dàng, một đại thiếu gia, còn là thính giả, bây giờ thế mà có thể vui vẻ chịu đựng sống như thế, thật đúng là thú vị.


- Trong tủ còn mấy bộ bát đũa, anh rửa nó cho tôi.


Tô Bạch vừa cho gia vị vừa nói, không để ý đến việc Tiểu Lâm muốn gây dựng bầu không khí.


- Ồ… Anh không thể để tôi cảm động thêm mấy giây sao?


Tiểu Lâm thở dài, cất di động vào trong túi.


- Chưa từng có người ngoài đến đây, cho nên bát đũa để ngoài chỉ đủ cho tôi, anh không ngại thì dùng thẳng bát cũ đang cất trong tủ là được.


- Tôi cảm thấy vẫn nên rửa qua thì tốt hơn.


Tiểu Lâm đi rửa bát, thuận tiện còn giúp Tô Bạch dọn dẹp tủ đồ, sau đó còn xắn tay áo lên bắt đầu quét dọn lau chùi, làm tất cả mọi việc.


Lúc Tô Bạch bưng mấy món ăn lên bàn nhìn thấy cảnh tượng này, hơi ngoài ý muốn nói:


- Tôi cũng cảm thấy mình muốn chảy nước mắt rồi.


- Trước đây vì muốn kiếm ít tiền trả nợ, tôi đã từng đi làm giúp việc, làm ngày nào thanh toán ngày đó, vừa đủ ăn lại dư ra làm mấy chuyện mình thích.


- Tôi phát hiện ra anh đã làm qua tất cả mọi việc, thật đúng là toàn năng.


- Trước đây tôi còn từng làm “nhân viên tiếp thị rượu” trên internet, tôi dùng wechat và QQ để kết bạn với mấy người đàn ông cô đơn, sau đó giả bộ thành nữ để trò chuyện với họ, để bọn họ cảm thấy có cơ hội hẹn hò với mình, sau đó chuyên thuê người đi offline với bọn họ ở quán bar, gọi những thứ đồ uống đắt tiền rồi ăn chia hoa hồng với bên bán rượu, chẳng qua sau này tôi không làm nữa, cả ngày giả trang phụ nữ ở trên internet tán tỉnh đàn ông, cảm giác như mình sắp biến cong, phương thức và giọng điệu nói chuyện cũng bị ảnh hưởng, làm cho tôi sợ hãi đến mức nhanh chóng từ chức.


Tô Bạch cười, bưng bát canh rong biển ra:


- Được rồi, đừng quét dọn nữa, anh mau rửa tay ăn cơm.


- Chậc, giúp đỡ địa chủ làm việc nhà, còn có thể ăn cơm, xem ra không phải tất cả các nhà tư bản đều vô lương tâm như thế.


Chương 396

Bình Luận (0)
Comment