Chương 395
Anh Không Cảm Thấy Kích Thích Sao
Tô Bạch và lão Phương cùng nhau đi đến, nhìn thấy dáng vẻ giống như người mất hồn của Tiểu Lâm, Tô Bạch hơi nhíu mày, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu với Tiểu Lâm, Tiểu Lâm mím môi, vẻ mặt bình tĩnh lại, nói:
- A Bạch, có phải chúng ta nên trở về lấy thêm một số trang thiết bị như đồ để thu thập dấu vân tay hay DNA không?
- Sao thế, Tô tiên sinh, hai cậu không mang theo đồ đến à?
Lão Phương cảm thấy ngoài ý muốn hỏi.
Tuy không biết rốt cuộc Tiểu Lâm đã phát hiện ra chuyện gì, thế nhưng có thể đem Tiểu Lâm hoảng sợ thành bộ dạng này, hiển nhiên sự tình không đơn giản, nếu Tiểu Lâm đã ngầm đề nghị rời khỏi đây, Tô Bạch cũng vô thức thuận nước đẩy thuyền, hẳn là có một số việc không thể và không tiện nói rõ ở đây.
- Vậy…
Lão Phương không biết nên nói gì cho phải, thám tử tư do mình mới đến, thế mà lại không mang đủ trang bị, hiện tại muốn rời đi trước, hôm nay hai người đến đây, may mắn ông ta chỉ mời bọn họ một bữa cơm tối, không đưa tiền, coi như ông ta không tổn hại gì.
- Phương tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi sẽ hẹn lại thời gian để ngày mai qua, bởi vì chuyện của ông khác với những gì chúng tôi đã dự đoán, cho nên chúng tôi cần phải về nghiên cứu một lát, ngày mai tôi sẽ mang theo một số thiết bị giám sát đến nhà ông, cái này sẽ được đưa tới và lắp đặt miễn phí.
- Làm thế sao được, làm thế sao được.
Nghe thấy Tô Bạch còn muốn lắp đặt miễn phí thiết bị giám sát cho mình, trong lòng lão Phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi chào tạm biệt, lão Phương đưa Tô Bạch và Tiểu Lâm đến cửa chính, chờ bọn họ ngồi lên xe, ông ta mới quay người về nhà.
Ở trên xe, hai tay Tiểu Lâm nắm chặt tay lái, không ngừng nuốt nước bọt, đây là một loại phản ứng theo bản năng của con người để làm dịu đi cảm xúc kích động của chính mình.
- Rốt cuộc thì anh đã phát hiện ra chuyện gì mà lại bị dọa sợ thành dáng vẻ này?
Tô Bạch chủ động đưa một điếu thuốc cho Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm run rẩy nhận lấy điếu thuốc lá, sau đó châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra.
- Con mẹ nó, may mắn mà chúng ta không làm chuyện gì, nếu không, có lẽ chúng ta sẽ không ra khỏi đây được.
Tiểu Lâm không ngừng hít sâu:
- Anh biết không, tôi đụng phải quỷ.
- Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Tô Bạch hơi không hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ trước đó anh nói dối tôi chuyện mình là cường hóa phương diện kia sao, anh đụng phải con quỷ gì mà lại bị hoảng sợ thành bộ dạng này?
- Không phải, anh hãy nghe tôi nói hết đã, anh biết không, lúc tôi đụng phải đám quỷ kia, từ trên người chúng, tôi không cảm nhận được một hơi thở nào thuộc về quỷ, trong cảm nhận của tôi, bọn chúng chính là người.
- Anh có thể hiểu được loại cảm giác này không? Một con quỷ đi qua trước mặt tôi, ở trước mặt tôi thay quần áo và ngồi bồn cầu, ông đây đều coi bọn chúng như người thật, một chút cũng không phát giác được đám người đó đều là quỷ.
- Trên người anh có cường hóa huyết thống cương thi đúng không, chắc hẳn anh rất mẫn cảm với hơi thở cương thi, lấy một ví dụ, anh đi đến một quán ăn, cùng ăn cơm với một đám người, sau khi cuộc vui kết thúc, quay đầu nhìn lại, những người vừa mới còn cùng anh ăn uống linh đình, từng người thế mà đều là cương thi, anh sẽ có cảm giác gì?
- Trên phương diện mà anh am hiểu nhất, xuất hiện một loại tồn tại có thể khiến cho anh hoàn toàn nhìn không thấu, loại sợ hãi này, có thể anh sẽ biết được một chút.
Cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu rõ, làm một người cường hóa huyền học giống như đạo sĩ và hòa thượng, ở phương diện này, năng lực của Tiểu Lâm thật đúng là không tồi, đoán chừng không thua kém mập mạp bao nhiêu, thế nhưng từng con quỷ biến thành hình dáng người đi ngang qua mặt mình, anh ta thế mà không mảy may phát giác ra được điều gì, chuyện này chẳng khác gì việc bị nghiền ép ngay trên lĩnh vực mình am hiểu nhất, đồng thời từ đó có thể thấy rõ, mấy con quỷ kia có bao nhiêu đáng sợ.
- Anh nói rõ ra xem nào, anh nhìn thấy người nào ngồi bồn cầu, người nào thay quần áo, sau đó làm sao anh phát hiện ra bọn họ là quỷ?
- Tôi… Trước đó không phải tôi đi vào trong nhà vệ sinh sao, tôi nhìn thấy con gái của lão Phương đang ngồi xổm ở bồn cầu, sau đó nhìn thấy vợ ông ta đang ở trong phòng ngủ thay quần áo…
- Khoan đã.
Tô Bạch lấy tay che miệng, bỗng nhiên hắn rất muốn cười.
- Móa nó, anh thế mà còn muốn cười, ông đây vừa bị dọa đến mức thiếu chút nữa đã đái ra cả quần.
- Được rồi, anh nói tiếp đi.
- Tôi còn nhìn thấy con trai của lão Phương cầm một quyển sách đi ngang qua tôi để về phòng của mình, sau đó lúc tôi đi đến phòng khách, tôi nhìn thấy con gái của lão Phương đang ngồi trên sofa xem TV, còn nói chuyện với lão Phương. Vợ ông ta vẫn đang rửa bát trong phòng bếp, con trai ông ta vẫn đang đọc sách ngoài ban công, lúc đó ông đây sững sờ, không phải nhóm trước thì chính là nhóm sau, dù sao trong đó ít nhất có một đám quỷ, thậm chí có khả năng, có người có quỷ, lẫn lộn trong đó.
Tiểu Lâm càng nói càng kích động, hiển nhiên cảm giác gặp thoáng qua quỷ mà lại không hề biết khiến cho anh ta không rét mà run.
Tô Bạch để tay ra ngoài gẩy tàn thuốc, hơi khó hiểu hỏi:
- Nếu như nơi này thật sự là một động quỷ, đến mức ngay cả anh cũng phải e ngại, vì sao Phát Thanh Khủng Bố không phát ra nhiệm vụ hiện thực để cho thính giả nào đó đến giải quyết?
- Có lẽ Phát Thanh Khủng Bố không cảm thấy nó tạo thành uy hiếp gì.
Tiểu Lâm suy đoán:
- Nói chung, chỉ khi chính bản thân Phát Thanh Khủng Bố cảm thấy một thứ gì đó trong thế giới hiện thực có thể tạo thành uy hiếp đến sự ổn định của thế giới thực, nó mới có thể tuyên bố nhiệm vụ hiện thực cho thính giả thích hợp đến giải quyết.
- Theo như ý anh, tôi có thể hiểu thành, đám quỷ trong căn nhà này là vô hại không? Dù sao chúng ta rời đi, sau đó ngồi lên xe, đám quỷ kia cũng không ngăn cản chúng ta.
- Tô Bạch, anh hãy từ bỏ vụ làm ăn này đi, chúng ta không cần thiết dính dáng quá sâu vào trong chuyện này, thứ ở trong này rất đáng sợ, bọn chúng không phải là những con quỷ thông thường, bên trong hẳn là có người sống, cũng có quỷ, người và quỷ, chung sống hài hòa trong căn nhà này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta không rét mà run, người quỷ khác đường là một đạo lý rất rõ ràng, loại người cùng quỷ nói chuyện yêu đương, yêu thương lẫn nhau, cùng ở chung một chỗ, chỉ có xuất hiện trong phim truyền hình và tiểu thuyết, ở thế giới hiện thực không có khả năng xuất hiện một màn này, bởi vì người và quỷ ở chung một chỗ, hoặc là mỗi ngày quỷ bị dương khí của người làm cho thương tổn, đến sau cùng linh hồn sụp đổ, hoặc là người bị âm khí nhập thể, dẫn đến bệnh nặng liệt giường.
- Thế nhưng chuyện đó lại phát sinh ở đây, hơn nữa ngoài việc mấy thành viên trong gia đình lão Phương có tính tình âm trầm, tôi không cảm thấy cơ thể bọn họ có vấn để gì.
- Đây chính là chuyện khiến cho tôi sợ hãi nhất, tất cả những thứ này làm sao có thể xảy ra? Một cái âm mạch tuyệt đối không thể đạt đến cấp độ này, âm mạch chỉ là một con đường để cho con người ta sau khi chết đi, đi đến âm phủ, trên thực tế, nó không quá đáng sợ, không thể gây ra loại hiệu quả như thế.
- Tô Bạch, chẳng lẽ anh vẫn muốn điều tra à? Nói thật lòng, lần này nó để cho chúng ta thoải mái rời đi, lần tiếp theo, chưa chắc đã thế?
- Anh không cảm thấy kích thích sao?
Tô Bạch nhả một vòng khói thuốc:
- Chuyện này kích thích hơn việc điều tra vụ án nữ thư ký nhiều, ha ha.