Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 394 - Chương 394 Hoảng Sợ

Chương 394

Hoảng Sợ


Những thứ như bao cao su hay dầu bôi trơn xuất hiện ở trong một gia đình nào đó đều là chuyện hết sức bình thường.


- Cất kỹ như vậy, thật đúng là thú vị, con cái bọn họ đã lớn rồi, chẳng lẽ còn sợ con cái nghịch loạn à?


Tiểu Lâm lẩm bẩm.


- Không, vấn đề nằm ở chỗ này, anh xem qua hóa đơn giao hàng đi.


Tô Bạch chỉ vào phía dưới đáy hộp chuyển phát nhanh, nơi đó có một tờ hóa đơn giao hàng, đoán chừng sau khi người dùng ký nhận liền trực tiếp bỏ vào trong hộp chuyển phát nhanh:


- Ngày giao hàng là bốn hôm trước, dựa theo số lượng ghi trên này, xem ra đã dùng hết 8 cái rồi.


- Đây thì tính là gì chứ? Nhà người ta tính phúc (đời sống tình dục) hài hòa… Ồ?


Tiểu Lâm rốt cuộc hiểu ra ý tứ của Tô Bạch:


- Không đúng, xem dáng vẻ của Phương Văn Hải, ông ta không giống loại người thường xuyên về nhà, chẳng lẽ mấy ngày nay ông ta đột nhiên nhớ đến người vợ già ở nhà, cho nên mỗi đêm đều triền miên lâu như thế? Bốn ngày 8 cái bao cao su, con mẹ nó, lão Phương này đã ở tuổi trung niên còn long tinh hổ mãnh như thế ư, nhìn ông ta không giống như người cắn thuốc, bình thường sau hai ngày, người cắn thuốc đều sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thứ đồ chơi kia trở nên mềm oặt, muốn cứng cũng không cứng nổi.


- Kinh nghiệm của anh thật đúng là phong phú.


- Lúc còn trẻ tuốt ống nhiều, cho nên thận hư, thỉnh thoảng tôi cũng dùng một ít thứ đồ chơi này, tôi đâu có như đại thiếu gia anh, từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn anh không thiếu phụ nữ nhỉ. Anh nhìn đi, dầu bôi trơn và những thứ đồ chơi khác cũng dùng không ít, quả thực dáng vẻ chiến đấu rất kịch liệt. Người ta thường nói, tuổi trẻ không biết quý tinh trùng, đến khi về già lệ rơi đầy mặt (Tuổi trẻ tuốt ống quá nhiều, đến khi về già thận hư), không hiểu lão Phương bảo dưỡng như thế nào nhỉ.


Tiểu Lâm vừa nói vừa nhìn Tô Bạch, sau đó anh ta hơi nhíu mày, nói:


- Trên thực tế, tôi càng có khuynh hướng người sử dụng thứ này không phải là lão Phương, bởi vì đoán chừng lão Phương không có năng lực và thời gian, rất có thể lão phương bị đội nón xanh.


- Vợ của lão Phương không phải sống một mình ở nhà, trong nhà còn có một đứa con trai và con gái, muốn tìm một nhân tình bên ngoài về mây mưa là rất khó, hơn nữa thứ này được đặt ở trong nhà, hiển nhiên bọn họ không có ra ngoài thuê nhà nghỉ hay khách sạn, mà chính là làm chuyện đó trong nhà. Đồng thời, nếu như đây là đồ của con gái lão Phương, cô nhóc cũng không cần thiết phải giấu chúng trong phòng ngủ của cha mẹ.


Tô Bạch đem chiếc hộp chuyển phát nhanh cho Tiểu Lâm:


- Anh trả lại thứ này về chỗ cũ, chúng ta đến phòng con trai của bọn họ nhìn xem.


Vẻ mặt Tiểu Lâm giống như một tay chơi già đời nhìn Tô Bạch, cười nói:


- Anh thế mà lại có suy nghĩ giống như tôi, con mẹ nó, thật đúng là kích thích, nếu quả thật là như thế, những tình tiết trong mấy bộ phim thể loại “hành động tình cảm” mà tôi xem trước đó, có cơ hội tái hiện ở ngay trước mắt.


Tô Bạch không phản ứng gì với vẻ hưng phấn của Tiểu Lâm, hắn đi ra ngoài trước, đi đến chỗ góc rẽ, mở cửa phòng ngủ của con trai lão Phương ra, Tiểu Lâm đi theo vào.


Phòng ngủ của con trai lão Phương rất đơn giản, một tủ sách, trên bàn có một chiếc laptop và một chiếc máy tính để bàn, còn lại gần như không có gì, thoạt nhìn giống như dáng vẻ phòng ngủ của một nam sinh.


Tiểu Lâm tìm kiếm xung quanh, sau đó nói với Tô Bạch:


- Không có nơi nào giấu đồ.


Tô Bạch chỉ vào chiếc laptop.


Tiểu Lâm hiểu ra, lập tức đi đến mở máy, sau khi khởi động xong, Tiểu Lâm liếc nhìn thoáng qua:


- Con mẹ nó, chiếc máy tính này còn sạch hơn cả mông, ngay cả trò chơi cũng không có.


Sau đó, Tiểu Lâm lại mở máy tính để bàn ra, lần này cần phải đăng nhập bằng mật mã.


- Thật ra việc giải mã password rất đơn giản, anh chờ tôi một lát.


Tiểu Lâm bắt đầu phá mật mã:


- Loại mật khẩu đơn giản này chỉ đối phó được với mấy người quân tử thôi, ban đầu tôi chính là dựa vào việc hack phần mềm trò chơi để kiếm tiền.


Tô Bạch ngồi xuống cạnh giường, nhìn Tiểu Lâm ở nơi đó bận rộn:


- Anh thật đúng là toàn năng.


- Quá khen, quá khen, OK, giải quyết xong rồi.


Chiếc máy tính để bàn hiện ra giao diện chính:


- Điều này cũng rất đơn giản, trước tiên tôi sẽ thử tìm mấy thư mục bị ẩn, ồ, thật đúng là đơn giản, tôi tìm thấy rồi. Wow, lão Bạch, lão Bạch, anh mau đến đây mà xem bộ phim bom tấn hành động thực tế, lão Phương thế mà bị chính con trai mình đội nón xanh rồi.


Lúc ăn cơm tối, Tiểu Lâm ăn như hổ đói, anh ta ăn một cách không hề khách sáo, khả năng bếp núc của vợ Phương Văn Hải thật đúng là rất tốt, trong lúc ăn cơm, Phương Văn Hải cũng rất biết điều chỉnh bầu không khí.


Sau khi ăn xong, con trai và con gái lão Phương rời khỏi bàn ăn, còn vợ của ông ta thì bắt đầu thu dọn bát đũa. Phương Văn Hải, Tô Bạch và Tiểu Lâm ngồi ở trên sofa hút thuốc, nói chuyện.


- Hai cậu có phát hiện gì rồi à?


Hiển nhiên lão Phương rất coi trọng việc này, cho dù là ai, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện nhiều móng tay như thế, đoán chừng đều sẽ không chịu nổi, loại cảm giác hoảng sợ đó đủ khiến cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên.


- Chúng tôi đã kiểm tra qua tầng 1, không phát hiện ra điều gì, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi lên tầng 2 nhìn xem, hẳn là có thể loại bỏ khả năng có người dở trò đùa dai trong nhà ông, rất có thể là do những nhân tố khác.


Tô Bạch nói.


- Ý cậu là, có người cố ý muốn chỉnh tôi?


Lão Phương hơi ngạc nhiên hỏi:


- Tôi không đắc tội qua với người nào cả.


Tiểu Lâm thấy Tô Bạch đang nói chuyện với Phương Văn Hải, chính mình thì cười ha hả rời khỏi phòng khách, chuẩn bị đến nhà vệ sinh đi tiểu. Sau khi đi vào trong phòng vệ sinh, trước tiên Tiểu Lâm rửa mặt, sau đó mở cửa ngăn, phát hiện con gái lão Phương đang ngồi trên bồn cầu.


- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.


Tiểu Lâm lập tức đóng cửa ngăn lại, cơn buồn tiểu cũng biến mất.


Dường như con gái của lão Phương cũng bị hù dọa, không lên tiếng, đoán chừng là da mặt mỏng.


- Móa nó, thật đúng là xui xẻo.


Tiểu Lâm từ trong phòng vệ sinh đi ra, đúng lúc nhìn thấy bên trong phòng lão Phương có người, anh ta nghiêng người nhìn sang, là vợ lão Phương đang thay quần áo trong đó, bà ta đang cởi quần áo vừa làm việc nhà, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái khác.


- Chậc chậc, dáng người vẫn rất nóng bỏng nha, khó trách có thể câu dẫn được con trai mình.


Lúc này vợ lão Phương cũng đã thay xong quần áo, thấy không còn gì hay để xem, Tiểu Lâm mới âm thầm rời đi.


Đúng lúc con trai của lão Phương cầm một quyển sách đi đến, lúc đi ngang qua bên người Tiểu Lâm, cậu ta nhìn cũng không nhìn Tiểu Lâm lấy một cái, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.


- Móa nó, ranh con không biết lễ phép.


Trong lòng Tiểu Lâm thầm mắng một câu:


- Người bình thường có thể giúp các người xử lý chuyện quỷ dị này sao, còn không phải đến cầu ông đây ư?


Không còn buồn tiểu nữa, Tiểu Lâm cũng lười đi lung tung, hiện tại đối với anh ta mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là còn chưa tìm được thứ pháp khí có khả năng tồn tại, đây chính là cơ hội để phát tài trong thế giới hiện thực, trời cho không lấy chính là tội lỗi, nhất định không được bỏ qua.


Lúc sắp đi đến phòng khách, Tiểu Lâm nghe thấy tiếng TV, hẳn là đang xem một show nào đó, hơn nữa âm lượng rất to.


- Tiểu Quyên, con không nhìn thấy cha và chú đang nói chuyện ư, con mau cho nhỏ tiếng TV, làm sao con lại không hiểu chuyện như thế.


- Sao nào, con chính là có mẹ sinh, không có cha dưỡng đó.


Con gái lão Phương cãi.


- Được rồi lão Phương, không nên tức giận, chúng ta lên lầu xem qua thôi.


- Được, Tô tiên sinh đừng trách bọn nhỏ, bọn nhỏ đều bị mẹ chúng chiều hư rồi.


Lúc này đúng lúc Tiểu Lâm quay lại phòng khách, nhìn thấy lão Phương và Tô Bạch đang đứng dậy rời khỏi sofa, đi về phía bên này.


Sau đó Tiểu Lâm nhìn thấy con gái của lão Phương vẫn đang ngồi trên ghế sofa, tiếp tục làm theo ý mình, TV vẫn mở rất to, giữa phòng bếp và phòng khách là cánh cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy vợ lão Phương còn đang đeo tạp dề để rửa bát, con trai lão Phương vẫn đang ngồi đọc sách ngoài ban công.


Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh xông đến.


Miệng Tiểu Lâm hơi há ra, tay phải không kiềm chế nổi mà run rẩy.


Chương 394

Bình Luận (0)
Comment