Chương 393
Quỷ Đi Qua Đi Lại
“Vào thời dân quốc, đất nước rung chuyển, đám yêu ma quỷ quái thường xuyên xuất hiện, những nơi như thế rất tốt để mở một chợ quỷ, đáng tiếc những năm này, đầu tiên là tất cả mọi hoạt động của đám yêu ma quỷ quái đều bị lật đổ, cộng thêm việc thế giới hòa bình, con người hay quỷ đều đàng hoàng hơn, không còn nhiều chợ quỷ như thế nữa.”
- Quả nhiên, chính là căn nhà này, lúc xây dựng ngôi nhà này, không phải ông ta bị người ta hố đấy chứ, cửa trước cửa sau thế mà đều bị âm mạch xuyên qua, cửa trước vào, cửa sau ra, cả ngày bị quỷ đi qua đi lại.
- Có quỷ quái như thế không?
Tô Bạch xuống xe nhìn thoáng qua.
- Chậc chậc, những con quỷ này đều đang muốn xuống âm phủ, chúng không phải là lệ quỷ, cũng chẳng phải oan hồn, cho nên bọn chúng không gây ảnh hưởng quá lớn đến người bình thường. Thế nhưng nếu như sống ở nơi này trong thời gian dài, con người sẽ trở nên Âu Mỹám hơn rất nhiều, nhất là người có sức khỏe không tốt, dương khí không đủ, lại càng dễ bị ảnh hưởng đến.
- Tôi thấy Phương Văn Hải rất ổn.
- Thôi đi, con hàng này đang giả bộ khờ dại với anh đó, thoạt nhìn thì giống như một kẻ thu tiền điện, nhưng rõ ràng là không phô trương. Nếu như tôi đoán không sai, ở bên ngoài, ông ta hẳn là chủ thầu công trình, tiền kiếm được cũng không ít, đoán chừng cũng không thân thiết với người trong nhà, tới tìm anh cũng chỉ vì muốn an tâm mà thôi.
- Anh thật đúng là có kinh nghiệm xã hội phong phú.
- Phí lời, để tôi đi gõ cửa.
Tiểu Lâm vừa mới gõ cửa không được bao lâu, Phương Văn Hải đã ra mở cửa, sau đó mời hai người Tô Bạch vào nhà.
Đây là một căn nhà ba tầng, thoạt nhìn giống như loại hình biệt thự, cảm giác quả thật không tồi.
Sau khi vào nhà, Tô Bạch nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bưng đồ ăn lên bàn, sắc mặt người phụ nữ này hơi đen, vẻ mặt cũng lộ ra hậm hực.
Trên ghế sofa là một cô gái khoảng 17 – 18 tuổi đang ngồi đó xem TV, cô gái cũng có vẻ ỉu xìu, không ngừng đổi kênh, đồng thời lúc bấm lên điều khiển từ xa, cô ta dùng rất nhiều sức, giống như đang phát tiết điều gì đó.
Trên ban công, có một người thanh niên cũng khoảng tuổi đó đang ngồi đọc sách, lúc Tô Bạch đi ngang qua, cậu ta khép sách lại, trừng mắt liếc về phía Tô Bạch, sau đó chạy về phòng của mình.
Hình như những lời Tiểu Lâm nói rất đúng, ngoại trừ Phương Văn Hải, những thành viên khác trong gia đình này đều không bình thường.
- Chị dâu còn chưa chuẩn bị xong, vậy chúng ta đi xem qua trước một lượt.
Tiểu Lâm từ trong phòng bếp đi ra, nháy mắt với Tô Bạch, ý tứ chính là, thế nào, tôi nói không sai chứ, cả nhà này, ngoại trừ Phương Văn Hải, tất cả đều có âm khí nặng nề.
Cả ngày bị quỷ đi tới đi lui, làm sao có thể không âm khí nặng nề.
- Để tôi dẫn hai cậu đi, bởi vì còn có cả phòng của con trai và con gái tôi.
Lúc này Phương Văn Hải đi đến nói.
- Ồ, bây giờ ông vẫn còn biết mình là cha tôi cơ đấy.
Cô gái ngồi trên sofa càng thêm dùng sức bấm vào điều khiển từ xa, sau đó cầm hộp sữa ở bên cạnh lên, cô ta không uống, chỉ dùng sức cắn ống hút.
Phương Văn Hải không để ý đến con gái, ông ta dẫn theo Tô Bạch và Tiểu Lâm đi thăm quan căn nhà.
Ba người đi vào phòng của cô con gái trước, căn phòng của cô con gái rất ấm áp. Đúng lúc này, vợ của Phương Văn Hải đang ở trong bếp bỗng nhiên lại gọi ông ta. Phương Văn Hải nói một câu xin lỗi không dẫn hai người bọn họ đi tiếp được liền rời đi, chỉ còn lại Tô Bạch và Tiểu Lâm ở trong căn phòng này.
- Căn phòng này rất ấm áp, khá tốt.
Tiểu Lâm nhìn thoáng qua rồi nói.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay thò xuống gầm giường, lấy ra con búp bê vải và con rối đã bị kéo hoặc những thứ khác làm cho biến dạng.
- Thật ấm áp.
Sau khi nói xong, Tô Bạch lại lấy ra một chiếc hộp nhựa và mở nó ra, bên trong có dao cạo râu và mấy đồ dụng cụ bấm móng tay.
Tiểu Lâm đến gần, cầm lấy dạo cạo râu lên, đặt ở trước mũi ngửi, sau đó còn hôn lên một cái:
- Thật thơm.
Sau đó nhìn vào gương và cạo râu:
- Anh nói xem, trong phòng của một cô gái sao lại để dao cạo râu làm gì, chẳng lẽ nội tiết tố trong người cô ta mất cân đối, cho nên mọc râu dài à?
- Có lẽ nó không dùng để cạo lông phía trên.
Tô Bạch vừa dùng nhíp gắp ra một nhúm lông màu đen, vừa nhìn về phía Tiểu Lâm đang cạo ria mép:
- Mà chính là cạo ở phía dưới.
“…” Tiểu Lâm.
- Con mẹ nó…
Nghĩ đến việc vừa rồi chính mình còn hôn chiếc dao cạo râu này, Tiểu Lâm liền cảm thấy buồn nôn.
- Không phải vừa rồi anh còn rất thích thú sao, dùng cái này rất kích thích.
Tô Bạch cầm con búp bê vải lên. Con búp bê này đã bị móc đi hai mắt, cắt mũi. Lệ khí trên người cô gái này rất nặng, không biết là do trời sinh, hay là bởi vì âm mạch ảnh hưởng nên biến thành dạng này.
- Tôi đâu phải kẻ biến thái, thứ đó không có gì kích thích, lúc ra ngoài sửa xe, tôi cũng không hôn chỗ đó. Trước kia lúc còn tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, tâm trạng kích động sửa một cái xe bus, thế mà miệng đầy khí hư.
Tiểu Lâm ôm trán, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.
(Sửa xe: Là một từ lóng trên mạng Trung Quốc ám chỉ việc liên quan đến tình dục.)
- Đừng kể khổ nữa, chúng ta cần nhanh chóng tìm đồ, không phải anh nói ở nơi này có thứ đồ tương tự như tác dụng của pháp khí à, nếu không, làm sao những thứ quỷ quái kia đi ngang qua nơi này còn muốn để lại móng tay, không thể nào là vì muốn chứng minh mình đã từng đi “du lịch” qua nơi này.
- Thứ đó tìm được cũng không có tác dụng mấy, nếu là pháp khí có phẩm chất cao, lúc xây dựng ngôi nhà này đã sớm tản ra khí thế lớn, bị nhân sĩ huyền học lấy đi.
- Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.
Tô Bạch đứng lên, nhìn về phía Tiểu Lâm:
- Dựa theo cách nói của anh, vị trí của ngôi nhà này kỳ lạ như thế, những nhân sĩ huyền học bình thường có thể nhìn ra không?
- Độ khó khăn không lớn, chỉ cần không phải đám thần côn dựa vào mấy chiêu lừa đảo để kiếm cơm, cơ bản đều có thể nhìn ra được.
Tô Bạch gật đầu, ra hiệu chính mình biết rồi.
- Căn phòng này không có gì hay để xem nữa, chúng ta đổi căn phòng khác thôi.
Sau khi nói xong, Tô Bạch đi ra khỏi phòng của cô gái, đi đến căn phòng bên cạnh, đây là phòng ngủ của vợ chồng Phương Văn Hải.
Tô Bạch đứng ở nơi đó tùy ý xem qua, Tiểu Lâm thì rất chuyên nghiệp, không bỏ qua một góc ngách nào.
- Trước kia anh từng làm trộm à?
Tô Bạch hỏi.
- Ha ha, bị anh nhìn ra rồi, làm thuê lại lười đi làm thuê, không chịu nổi khổ, chỉ có thể đi làm mấy việc như trộm gà bắt chó để kiếm miếng cơm, đây gọi là dày công tu dưỡng, anh nhìn dáng vẻ của mình xem, đứng ở nơi đó đâu giống một thám tử tư, người không biết còn cho rằng anh là đại gia đến xem nhà đó, ồ, tôi có phát hiện.
Lúc này, Tiểu Lâm vừa mới mở ra tủ quần áo của vợ chồng Phương Văn Hải, xốc lên mấy bộ quần áo được để ở dưới cùng bên trái của tủ quần áo.
- Chậc chậc chậc, quả nhiên là có phát hiện.
Tô Bạch đi đến, cầm lấy đồ ở trong tay Tiểu Lâm, đây là một cái hộp chuyển phát nhanh, trong hộp có thứ dùng như để bôi trơn và bao cao su.