Chương 392
Tìm Đến
“Tôi có phải trả tiền đặt cọc luôn bây giờ không?”
Phương Văn Hải hỏi Tô Bạch, hiển nhiên ông ta chưa từng tiếp xúc qua nghề thám tử tư này, ban đầu báo án không thành công, lại bị Sở Triệu lừa gạt đến chỗ Tô Bạch, ông ta mang theo một loại cảm giác tin tưởng đối với đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cho nên Phương Văn Hải cũng rất tin tưởng Tô Bạch.
- Không cần, ông chỉ cần xác nhận lại địa chỉ của mình với tôi là được, Phương tiên sinh, trước tiên ông có thể về nhà thu xếp với người trong nhà trước, buổi tối tôi sẽ đến nhà ông điều tra, tôi sẽ không thu tiền đặt cọc. Nếu sau khi kiểm tra, tôi không phát hiện ra manh mối gì, tôi sẽ không nhận vụ làm ăn này.
- Vậy thì làm phiền Tô tiên sinh, cảm ơn cậu, hiện tại gia đình tôi đang bị chuyện này giày vò đến mức cuộc sống không thể bình thường được.
- Người anh em, không vấn đề gì đâu, vì nhân dân phục vụ chính là tôn chỉ hoạt động của chúng tôi, nhưng ông dặn vợ nấu bữa tối nhé, chúng tôi không lấy tiền công, nhưng có thể ăn một bữa cơm chứ?
Lúc này Tiểu Lâm ôm bả vai của Phương Văn Hải nói.
- Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ về nói với vợ mình.
Phương Văn Hải lại nói mấy câu cảm ơn, sau đó mới rời đi, hiển nhiên, ông ta vốn dĩ cho rằng chi phí mời thám tử tư sẽ rất cao, cho nên ôm một loại tâm lý sẽ bị làm thịt đến, thế nhưng Tô Bạch lại nói, nếu hắn không thể giúp đỡ giải quyết vấn đề kia, hắn sẽ không lấy tiền, trong lòng Phương Văn Hải cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngay khi Phương Văn Hải vừa rời đi, hai tay Tiểu Lâm nắm lấy bàn làm việc của Tô Bạch, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào túi móng tay mà Phương Văn Hải để lại.
Tô Bạch ngồi xuống ghế làm việc của mình, nhìn Tiểu Lâm:
- Tôi chưa đồng ý cho anh tham gia.
- Thôi đi, anh biết thứ này là gì sao?
Tiểu Lâm cầm lấy một chiếc móng tay, sau đó lắc lư trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch lắc đầu.
- Ha ha, tôi biết ngay mà, đây là móng tay quỷ.
Tiểu Lâm sờ lên móng tay:
- Phẩm chất của thứ này rất bình thường, đối với tôi mà nói, nó cũng không dùng được.
- Bên dưới nhà ông ta có thứ gì đó à?
Tô Bạch hỏi.
- Ồ, làm sao anh lại biết?
- Không phải anh hỏi ông ta, nhà mà ông đang ở là do chính mình xây dựng hay là chung cư sao?
- Tám chín phần mười là như thế, có lẽ ngôi nhà của ông ta được xây dựng trên âm mạch, anh không phải là người cường hóa về phương diện kia, cho nên đối với mấy thứ này, anh không hiểu rõ. Nói một cách đơn giản, thời cổ đại trong lúc xây dựng nhà cửa rất chú ý đến vấn đề phong thủy, điều này không phải không có đạo lý, chẳng qua mấy năm gần đây, nhà nước cấp phép cho quá nhiều dự án bất động sản, nhà cửa mọc lên như nấm, không có nhiều người thực sự quan tâm đến vấn đề này, chẳng qua gia đình Phương Văn Hải thật đúng là xui xẻo, có thể xây dựng nhà trên âm mạch cũng là một việc không đơn giản.
Tiểu Lâm từ chỗ Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc lá để hút:
- Sau khi con người ta chết sẽ đi đến âm phủ, xuống suối vàng, chung quy lại vẫn cần phải có một con đường, thật ra, con đường này thường tránh những nơi có nhiều dương khí, hơn nữa còn rất ngắn, chính là tương đương với khoảng thời gian ngắn cuối cùng mà vong hồn ở lại trên dương gian, nhà của ông ta hẳn là xây dựng trên vị trí đó.
- Nhưng vì sao những con quỷ kia lại muốn cắt móng tay để lại nơi đó?
Tô Bạch hơi không hiểu, nhíu mày nói:
- Đây là loại sở thích kiểu gì thế?
- Tôi cũng không biết, thế nhưng nhiều móng tay quỷ như vậy, vị trí nhà ông ta tám chín phần mười là nằm trên âm mạch, về phần nguyên nhân cụ thể thì còn cần phải qua đó xem mới biết, sao nào, tôi vẫn có tác dụng đúng không?
Tô Bạch liếc thoáng qua Tiểu Lâm:
- Bây giờ anh còn có thể ra ngoài được sao?
- Cho tôi thêm hai giờ để hồi phục, về cơ bản, tôi có thể khôi phục lại năng lực hoạt động, thế nhưng nếu muốn chiến đấu, độ khó sẽ khá lớn, nhưng lần này tôi giúp anh cũng không phải là không công, nơi có thể để cho lũ quỷ qua đường để lại móng tay của mình, nhất định có đồ vật nào đó ảnh hưởng đến bọn chúng. Nếu như tìm được thứ đồ kia, tôi muốn có nó, cùng lắm thì tôi đền bù tổn thất cho anh, được chứ?
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Xem tình hình như thế nào rồi nói.
- Vậy trước mắt tôi đi chữa thương đã, anh có thể mang theo con mèo kia đi cùng không?
- Không được, nó phải ở nhà trông đứa nhỏ.
“…”
Tiểu Lâm sửng sốt một lát:
- Con đại yêu đó có sở thích thật đặc biệt.
Lúc này tiểu gia hỏa ở trong ngực Tô Bạch thế mà lại chủ động đưa tay ra muốn cầm những móng tay kia, bị Tô Bạch đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ:
- Thứ gì cũng muốn cầm, con về giường chơi đồ chơi đi.
Sau khi nói xong, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa về đến phòng ngủ, trên giường tiểu gia hỏa có không ít đồ chơi, Tô Bạch đặt một tấm ván nhựa nhỏ lên giường, cùng chơi xếp gỗ với tiểu gia hỏa.
Thời gian chơi cùng trẻ con luôn cảm thấy rất nhanh, nhất là với con của mình, các khối gỗ lần lượt được dựng lên lại đổ xuống, tiểu gia hỏa chơi vui đến quên cả trời đất.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Tiểu Lâm đứng ở cửa phòng ngủ gõ cửa:
- Tôi khỏe hơn rồi, bụng cũng đói, chúng ta đến ăn chực thôi.
Tô Bạch đi xuống giường, gọi một tiếng:
- Cát Tường, tao muốn đi ra ngoài một lát.
Hơn 10 giây sau, Cát Tường ngậm lấy bức tranh kia nhảy từ cửa sổ vào, đi đến bên giường nằm xuống cạnh tiểu gia hỏa, nhìn tiểu gia hỏa ngồi chơi xếp gỗ.
Tô Bạch đi đến sờ đầu tiểu gia hỏa:
- Cha ra ngoài kiếm tiền nuôi con.
Sau khi nói xong, Tô Bạch và Tiểu Lâm cùng nhau đi xuống lầu, vẫn là dùng xe Tiểu Lâm để đến đó.
Trên xe, Tiểu Lâm mở một ca khúc vui nhộn.
- Có vẻ như anh hồi phục rất tốt.
- Không đâu, chỉ là mặt ngoài mà thôi, còn cần tốn không ít dược vật trân quý của tôi nữa, lần này thật đúng là thua thiệt, không những không nhìn được bức tranh, còn thiếu chút nữa mất mạng, nói thật lòng, người anh em, anh có con mèo kia, xét về mặt cấp độ, trên cơ bản không thể ngang bằng, tôi thật lòng ghen tị với anh.
- Con mèo đó không phải của tôi, nó là của một người bạn gửi nuôi ở đây.
- Tôi cũng muốn có một người bạn như thế.
Tiểu Lâm hâm mộ nói.
Tô Bạch đưa tay sờ lên mũi, lúc này Tiểu Lâm đã đi hết đường lớn, rẽ vào một con đường nhỏ giống như ở vùng ngoại thành, Tô Bạch hơi nhíu mày lại.
- Sao thế, có phải anh cảm thấy từ sau khi tôi lái xe vào con đường này, trong người anh có chút không thoải mái?
Một tay Tiểu Lâm lái xe, một tay hút thuốc, anh ta cố ý lái rất chậm, không phải là vì muốn cho Tô Bạch cảm nhận rõ điều đó, mà vì anh ta phải tìm biển số nhà:
- Tuy anh không phải cường hóa về phương diện này, thế nhưng cấp độ sinh mệnh của anh nhất định được cải thiện hơn nhiều, cho nên phương diện nhạy cảm cũng được tăng cường.
- Tôi cảm thấy hơi bị đè nén.
- Đây chỉ có thể được coi là một con đường nhánh, con mẹ nó, nếu như tôi không đoán sai, nhà của Phương Văn Hải hẳn là ở ngay vị trí phía trước, đó là một chỗ rẽ, tương tự như âm mạch bên trong khách sạn âm phủ.