Chương 391
Móng Tay Quỷ
Sắc mặt Giải Bẩm lập tức trầm xuống:
- Tô tiên sinh, chẳng lẽ cậu còn sợ chúng tôi quỵt nợ ư, công ty của chúng tôi ở ngay tầng trên nhà cậu.
Tô Bạch đưa tay ra, nắm lấy một góc bàn làm việc, hơi dùng sức, một góc bàn làm việc bị Tô Bạch bóp nát, sau đó, Tô Bạch đứng lên, cầm lấy chiếc điện thoại di động đang để trên bàn làm việc của Giải Bẩm, dùng lực siết chặt nó trong tay.
Răng rắc…
Điện thoại vỡ thành những mảnh vụn nhỏ rồi rơi xuống đất, đến sau cùng, thậm chí nó còn biến thành một đống bụi, đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là cậy mạnh bóp nát đồ như vậy.
- Tính tình của tôi thật sự không kiên nhẫn, tôi nói một lần cuối cùng, bây giờ ông lập tức đưa tiền cho tôi.
Cả người Giải Bẩm dựa vào trên ghế, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tô Bạch, đồng thời do dự không biết nên gọi điện cho bảo vệ không:
- Nếu như tôi không đưa thì sao, Tô tiên sinh.
- Ông yên tâm, ông sẽ rất an toàn.
Tô Bạch rất nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ không làm gì ông.
- Phù…
Giải Bẩm thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng người nhà của ông, tôi sẽ để cho từng người bọn họ chết đi, sau đó chụp lại ảnh lúc bọn họ tử vong, để cho ông có thể nhìn thấy chi tiết những cảnh tượng đó, sau đấy ông có thể lựa chọn việc báo cảnh sát hoặc là tự mình thử nghiệm một chút.
Tô Bạch mỉm cười nhìn Giải Bẩm.
- Ha ha.
Giải Bẩm miễn cưỡng nở nụ cười, kéo ngăn bàn của mình ra, lấy một cặp tài liệu, từ trong đó lấy ra hai xấp tiền, đặt ở trước mặt Tô Bạch.
- Đây là hai vạn.
Tô Bạch gật đầu, cầm lấy tiền cất vào trong túi mình.
- Làm sớm có phải tốt hơn không.
Sau khi nói xong, Tô Bạch quay người rời khỏi văn phòng của Giải Bẩm.
Giải Bẩm nhìn theo bóng lưng của Tô Bạch, ông ta không có báo bảo vệ, chỉ là đưa tay sờ lên góc bàn làm việc bị thiếu của mình, sau đó liếm môi.
Tô Bạch đi thang máy xuống tầng 14, nói thực lòng, có lẽ tâm lý của Tô Bạch không thích hợp sinh hoạt ở trong thế giới hiện thực, điều này không phải do tính cách của Tô Bạch, mà bởi vì khi một người có được năng lực siêu việt, người đó sẽ rất khó có thể tiếp tục ôn hòa nhã nhặn, dựa theo phương thức thông thường để đi xử lý hoặc đối mặt với một vài vấn đề.
Không phải mỗi người có thực lực mạnh đều sẵn sàng đi làm người hùng thầm lặng như Batman hoặc Spider Man gì đó, bởi vì có những ràng buộc của Phát Thanh Khủng Bố, thính giả không thể ở trong thế giới hiện thực làm ẩu, thế nhưng không đến mức để cho mình giống như lúc trước bị người ta khinh bỉ.
Tô Bạch mở cửa phòng làm việc của mình ra, Tiểu Lâm không ở trong này, Tô Bạch đi thẳng đến phòng ngủ của chính mình, bế tiểu gia hỏa ở trên giường lên.
Tiểu Lâm còn đang quỳ trước bàn sách, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, mồ hôi rơi xuống làm ướt thảm, Cát Tường cứ như thế tiếp tục an tĩnh ngồi ở trên bàn sách nhìn Tiểu Lâm.
- Để anh ta đứng lên đi.
Tô Bạch nói một câu với Cát Tường.
Cát Tường rất không tình nguyện đứng lên, trong miệng nó ngậm bức tranh kia, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hẳn là đi tìm một nơi vừa phơi nắng, vừa xem tranh, hiện tại chỗ này không có vườn hoa riêng giống như căn biệt thự lúc trước. Mỗi lần Cát Tường muốn phơi nắng đều phải ra ngoài.
Cát Tường đi, áp lực trên người Tiểu Lâm cũng biến mất, cả người ngã vật xuống đất, sau đó không ngừng phát ra những tiếng kêu đau đớn.
Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi đến phòng làm việc, đặt tiểu gia hỏa ở trên bàn làm việc.
- Nào, thử một chút, con tự đứng lên đi xem nào.
- Bịch…
Tô Bạch vừa mới buông tay, tiểu gia hỏa liền đặt mông ngồi xuống bàn làm việc, cậu bé bĩu môi biểu đạt sự bất mãn của mình, hiển nhiên cái mông đau nhức.
- Được rồi, như thế cũng rất tốt, trước kia con lớn rất nhanh, cha còn thực sự sợ con sẽ lớn hẳn lên trong vòng một năm. Như thế thật đúng là không tiện, xem ra bây giờ con đang phát triển như một đứa trẻ bình thường rồi.
Tô Bạch nhớ rõ lúc tiểu gia hỏa mới ra đời, cơ thể cậu bé giống như đứa trẻ sơ sinh mấy tháng tuổi, hơn nữa còn bị hắn ném vào bên trong chum nước, kết quả thế mà tiểu gia hỏa lại ở trong đó bơi vui vẻ đến mức quên cả trời đất.
Bây giờ nhìn tiểu gia hỏa chậm rãi phát triển như một đứa nhỏ bình thường, điều này cũng rất tốt, ngộ nhỡ lúc lớn lên không còn đáng yêu thì phải làm sao bây giờ.
Tiểu Lâm vịn tường, khập khiễng đi ra ngoài phòng ngủ, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Tô Bạch có thể nhìn thấy trên người Tiểu Lâm có rất nhiều vết nứt, hiển nhiên lần này, Cát Tường vẫn nương tay, đương nhiên, có lẽ là do Cát Tường không muốn tùy tiện giết thính giả ở trong thế giới hiện thực. Lần trước đi du lịch ở Tứ Xuyên, đụng phải một đám người đến thu tiền lau xe, sau đó bọn họ còn ném thẳng giẻ lau lên người Cát Tường, kết cục của mấy người kia, trong lòng Tô Bạch cũng hiểu rõ mấy phần.
- Anh…
Tiểu Lâm nhìn Tô Bạch, vẻ mặt ai oán.
- Anh bẫy tôi đó hả?
- Tôi đã nhắc nhở anh đừng đi vào trong đó rồi.
Tô Bạch vừa ôm tiểu gia hỏa chơi đùa, vừa nói.
- Anh hẳn là nên nói cho tôi biết, trong phòng ngủ có một con đại yêu.
Tiểu Lâm ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên:
- Thương thế này của tôi, có lẽ phải chờ đến thế giới chuyện xưa lần sau mới có thể tốt hơn.
- Là do anh tự làm tự chịu thôi.
Tô Bạch đứng lên:
- Có lẽ bây giờ anh không thể xem bức tranh kia được nữa, tôi không quản được con mèo đó, về phần bí thuật mà lúc trước anh nói với tôi, anh để cho tôi suy nghĩ thêm một lúc.
- Vậy tôi đến đây làm gì?
Tiểu Lâm khó khăn mở lòng bàn tay của mình ra:
- Ngu ngốc lái xe đến đây để bị hành hạ à?
- Tôi đã nói rồi, anh đây là tự làm tự chịu, không nên nói thêm gì nữa.
- Được rồi, dù sao bộ dạng này của tôi cũng không thể đi đâu được nữa, tôi có thể tá túc ở đây một thời gian không? Tuần tới tôi sẽ đi vào thế giới chuyện xưa.
- Phòng ngủ ở chỗ tôi rất nhỏ.
- Tôi có thể ngủ trong phòng làm việc.
Tiểu Lâm nói:
- Ở bên ngoài tôi vẫn còn có mấy kẻ thù, là kẻ thù liên quan đến nhân quả, ban đầu tôi không sợ bọn họ đến trả thù, thế nhưng dáng vẻ này của tôi, tôi thật sự hơi sợ.
Tô Bạch cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, không nói chuyện.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tô Bạch ấn nút:
- Mời vào.
Một người đàn ông trung niên mập mạp đi đến, ông ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang theo một chiếc cặp công văn.
- Chào Tô tiên sinh, tôi là người do đội trưởng Sở giới thiệu đến, cậu ấy nói với tôi chuyện này bên phía cảnh sát không tiện quản lý, cho nên bảo tôi đến tìm cậu.
Tô Bạch gật đầu, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
Sau khi đối phương ngồi xuống liền đem cặp công văn đặt trên bàn làm việc:
- Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Phương, tên đầy đủ là Phương Văn Hải, tôi không có danh thiếp, thật xin lỗi, trên tờ giấy này là số điện thoại và địa chỉ của tôi.
- Không sao, có chuyện gì thì ông nói đi.
Tô Bạch nhận lấy tờ giấy kia.
Phương Văn Hải mở cặp công văn của mình, từ trong đó lấy ra một chiếc túi nilon, sau đó mở túi nilon ra, đồng tử của Tô Bạch lập tức co rụt lại, bên trong túi nilon là vô số móng tay.
- Bắt đầu từ tuần trước, trong nhà của tôi thường xuyên xuất hiện những móng tay này, trong phòng ngủ, trong phòng khách, ở trên ban công, ở trong phòng bếp, khiến cho vợ chồng tôi sợ hãi, chúng tôi cho rằng có người cố ý quấy rối để trả thù mình, cho nên tôi đến cục cảnh sát báo án, thế nhưng bên phía cảnh sát lại từ chối loại trò đùa dai này.
- Con mẹ nó, móng tay này.
Tô Bạch còn chưa có lên tiếng, Tiểu Lâm ngồi ở dưới đất không nhịn được, vịn tường đứng lên:
- Người anh em, nhà mà ông đang ở là do chính mình xây dựng, không phải là chung cư, đúng không?
- Đúng thế, là nhà xây.
- Vậy thì đúng rồi, đây không phải là trò đùa dai của ai đó, đây là quỷ…
Tiểu Lâm bỗng nhiên nhìn về phía ánh mắt cảnh cáo của Tô Bạch, lập tức sửa lại:
- Chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ quý khách, tối nay chúng tôi sẽ đi đến nhà ông để kiểm tra một lần…