Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 390 - Chương 390 Tìm Đường Chết

Chương 390

Tìm Đường Chết


“Tin tức đều ở trong đó, Giải tiên sinh là người thông minh, ông hẳn là xem hiểu những thứ này, đúng rồi, trước đó ông có nói với tôi về chuyện sẽ phân phó thư ký đến đưa tiền đặt cọc, thế nhưng tôi chưa nhận được tiền đặt cọc, bây giờ chúng ta thanh toán dứt điểm một lần cho xong.”


- Tô tiên sinh, cậu phải đợi một lát, chúng ta còn cần thảo luận về tư liệu của cậu. Ngoài ra, chuyện tiền bạc, chúng tôi phải nhập vào sổ sách công ty, cần một thời gian nhất định, cậu biết rồi đó, một công ty lớn như thế này, chuyện gì cũng nên có trình tự của nó.


Nghe đến đây, Tô Bạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn ngồi ở đấy, theo bản năng bẻ khớp ngón tay của mình.


Những tiếng răng rắc vang lên…


- Con mẹ nó, tên Tô Bạch này thật đúng là thú vị, vậy mà lại dám thu lưu một kẻ cờ bạc trong nhà rồi phủi mông rời đi, chẳng lẽ anh ta không biết, đối với dân cờ bạc mà nói, ngay cả một dấu chấm câu cũng không thể tin sao?


Bên trong miệng Tiểu Lâm ngậm lấy một điếu thuốc lá, từ trên ghế đứng lên, anh ta đi đến trước cửa để thăm dò, sau đó vẫn chưa yên tâm, Tiểu Lâm lấy từ trong ngực của mình ra một lá cờ nhỏ màu đỏ, cầm trong tay vẫy lên mấy lần, sau khi chắc chắn ở khoảng cách gần không có hơi thở của Tô Bạch, lúc này anh ta mới cảm thấy yên tâm, thu lá cờ nhỏ về.


- Hình như anh ta không cố ý bẫy mình.


Tiểu Lâm gãi đầu:


- Móa nó, xem trước rồi nói sau.


Tiểu Lâm bắt đầu tìm kiếm ở trong vòng làm việc trước, hiển nhiên anh ta là một kẻ trộm chuyên nghiệp, trước kia khi chưa làm thính giả của Phát Thanh Khủng Bố, chắc hẳn anh ta đã lăn lộn với đủ mọi hạng người trong xã hội, thủ đoạn rất thành thạo.


- Không có trong phòng làm việc.


Tiểu Lâm đứng thẳng người, ánh mắt anh ta dừng ở cửa phòng ngủ.


- Một đại thiếu gia nhà giàu, bây giờ lại sống trong cảnh trước là văn phòng làm việc, sau là chỗ sinh hoạt, tội gì phải khổ như thế chứ, thật đúng là tự làm khổ mình.


Tiểu Lâm có chút thổn thức nói:


- Quả nhiên là thiếu gia lớn lên trong hũ mật từ nhỏ, không biết củi gạo quý như thế nào, lại đi có sở thích lập dị.


Sau khi nói xong, Tiểu Lâm trực tiếp phớt lờ lời căn dặn trước khi Tô Bạch rời đi, đưa tay mở ra cửa phòng.


Trong phòng ngủ, tiểu gia hỏa đang nằm đắp chăn trên giường ngủ trưa, dường như bởi vì nghe thấy tiếng động, cậu bé mở mắt, sau đó đưa tay lên dụi mắt. Lúc nhìn thấy Tiểu Lâm đứng ở cửa ra vào, tiểu gia hỏa hơi ngạc nhiên, mím môi, tự mình bò dậy, đưa tay ra với lấy bịch sữa bò được đặt gần đấy. Sau đó tự mình dùng răng cắn lấy một lỗ hổng nhỏ để uống, giống như không coi Tiểu Lâm ra gì.


- Đứa con trai này của anh ta thật đáng yêu.


Tiểu Lâm đi đến trước mặt tiểu gia hỏa:


- Nào, đến đấy cho chú ôm một cái, đáng tiếc cháu không phải là con gái, nếu không, trong nhà chú nuôi rất nhiều cá vàng nhỏ, chú nhất định sẽ dẫn cháu đi xem.


(Dẫn loli về xem cá vàng: Tiếng lóng, ám chỉ một sự kiện ấu dâm ở Trung Quốc.)


Tiểu gia hỏa không để ý đến Tiểu Lâm, cậu bé tiếp tục lẳng lặng uống sữa của mình, tiểu gia hỏa cũng không vì sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ này mà cảm thấy sợ hãi.


- Bỏ đi, dáng dấp đáng yêu, thế nhưng IQ quá thấp, giống y như cha.


Thấy tiểu gia hỏa không nể mặt mũi mình, Tiểu Lâm cũng lười đi dỗ trẻ con, ánh mắt anh ta bắt đầu tìm kiếm xung quanh căn phòng.


Khoảng một phút sau, Tiểu Lâm sững sờ.


Anh ta nhìn thấy có một con mèo đang cuộn mình nằm ngủ trên bàn sách, phía dưới người con mèo, chính là bức tranh kia.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Lâm liền cảm thấy kích động, hơn nữa lửa giận trong người anh ta đột nhiên dâng lên.


- Chết tiệt, cái tên phú nhị đại kia thật đúng là biết cách chà đạp đồ vật, thứ quý giá như thế, vậy mà anh ta cứ thế đặt ở nơi đó, còn để cho con mèo kia lấy ra làm đệm.


- Thật đúng là phung phí của trời, phung phí của trời.


- Anh không sợ bị trộm à?


- Anh không sợ làm bẩn nó ư?


- Anh đã không coi trọng nó, vậy tại sao khi đó anh còn tranh giành với tôi?


Tiểu Lâm nổi giận đi thẳng đến chỗ bàn sách, giữ lấy cái đuôi của con mèo kia, trực tiếp ném nó đến chỗ bệ cửa sổ.


- Con mèo chết tiệt, đi chết đi!


Đối với bức tranh này, Tiểu Lâm có chấp niệm rất sâu, cho nên anh ta đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện một con súc sinh không tôn trọng bức tranh, dường như chính vì điều này, anh ta đã xem nhẹ chuyện vì sao Tô Bạch lại dám tùy tiện để mình ở lại trong phòng làm việc, sau đó rời đi.


Nếu thật sự không có gì làm bảo đảm, chẳng phải đã quá xem thường chỉ số IQ của Tô Bạch sao?


Lúc Tiểu Lâm hiểu được điều này.


Hiển nhiên, đã quá muộn rồi.


Tay Tiểu Lâm nắm lấy đuôi của Cát Tường, dự định ném nó về phía bệ cửa sổ, thế nhưng trong nháy mắt, cơ thể của anh ta lập tức không cách nào động đậy được, cả người giống như bị điểm huyệt, chỉ có mắt và môi là còn có thể hơi run rẩy.


Meo!


Cát Tường ưu nhã rút cái đuôi nhỏ của mình từ trong tay Tiểu Lâm ra, trong đôi mắt mèo của nó lóe lên ánh sáng màu xám.


Cơ thể Tiểu Lâm chấn động, sau đó anh ta đột nhiên phát hiện ra mình đang đứng ở bên trong một biển lửa, cả thành phố biến thành một đống phế tích, khắp nơi đều là thi thể, núi thây biển máu, ở trong không trung còn có bóng dáng một người phụ nữ, người phụ nữ này ăn mặc đơn giản, không xa hoa, thế nhưng lại tản ra hơi thở lạnh lùng, dường như không một ai có thể khiến cho cảm xúc của cô ta dao động.


Từng tơ máu xuất hiện trên người Tiểu Lâm, có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian, cơ thể của Tiểu Lâm sẽ bị cắt thành những miếng thịt nhỏ.


Thế nhưng, khi ánh mắt Cát Tường liếc về phía tiểu gia hỏa đang vừa uống sữa, vừa hiếu kỳ bò sang bên này, Cát Tường lắc đầu, có lẽ Cát Tường thật sự quá lo lắng cho tiểu gia hỏa, nó cảm thấy giết người ở trước mặt tiểu gia hỏa sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, ngay lập tức, Cát Tường nhắm mắt mèo của mình lại.


Phụt!


Tiểu Lâm quỳ trên mặt đất.


Trên dưới cả người anh ta đều đau đớn, đau đến mức không muốn sống, thế nhưng, móng vuốt của một con mèo lại đang đặt ở trên miệng hắn, Tiểu Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy con mèo đen kia đang lạnh lùng nhìn mình.


Tiểu Lâm chịu đựng đau đớn, không dám phát ra bất kỳ một âm thanh gì, cứ tiếp tục quỳ và quỳ…


Cát Tường giống như vua của loài mèo đang canh chừng lãnh địa của mình, trừng phạt kẻ ngoại lai xâm nhập, chiếc đuôi của nó chậm rãi quét qua quét lại trên mặt bàn, dáng vẻ bình thản, không màng đến điều gì khác, giống như gió nhẹ bay.


- Ha ha ha…


Tiểu gia hỏa ngồi ở trên giường vỗ tay, vẻ mặt rất hưng phấn.


Thấy tiểu gia hỏa vui vẻ như thế, Cát Tường càng thêm ngẩng cao đầu hơn.


- Tô tiên sinh, thật ra đây không tính là việc cá nhân, bởi vì chuyện của Lưu Na Na liên quan đến hình ảnh của công ty, cho nên tiền mời thám tử tư thuộc về sổ sách của công ty, cần phải có mặt ban lãnh đạo để thương lượng, mong cậu có thể hiểu được.


Giải Bẩm chỉ vào một hộp trà trong chiếc tủ bên cạnh mình:


- Tô tiên sinh, lần trước tôi đã nói đến chuyện đưa trà cho cậu, lần này, cậu mang về trước đi.


- Con trai còn đang ở nhà chờ tôi kiếm tiền mua gạo nấu cơm.


Tô Bạch liếc thoáng qua Giải Bẩm, nói:


- Bây giờ mọi việc đã xong xuôi, cho nên, thanh toán tiền đi, ngay bây giờ, ngay lập tức, nói thật lòng, tính cách của tôi không tốt lắm.


Chương 390

Bình Luận (0)
Comment