Chương 389
Đừng Đi Vào Đó
Ngay lúc Tiểu Lâm vừa lái xe vào trong gara của tòa nhà, điện thoại di động của Tô Bạch bỗng nhiên đổ chuông, là hòa thượng gọi điện thoại đến, trước đó Tô Bạch gửi một tin nhắn qua wechat cho hòa thượng, có lẽ hòa thượng đã đọc tin nhắn, cho nên gọi điện thoại lại.
- Người kia đi cùng với cậu à?
Lần này trước khi đi thẳng vào vấn đề, hòa thượng không niệm “A di đà phật” nữa.
- Đúng thế, anh ta đang đi cùng tôi.
Tô Bạch xuống xe trước, Tiểu Lâm đi tìm chỗ đỗ xe.
- Cậu muốn làm loại chuyện đó với con mình sao?
Hòa thượng hỏi.
- Tôi không muốn liên lụy đến thằng bé, có lẽ bản thân tôi chính là minh chứng tốt nhất cho chuyện này rồi.
- Nếu như ngay cả loại quan hệ đó đều không tồn tại, vậy thằng bé còn tính là con của cậu sao? Hay là cậu chỉ muốn nuôi một con thú cưng, bình thường chơi đùa vui vẻ với cậu, giải buồn cho cậu?
Tô Bạch ngây ngẩn cả người, những gì hòa thượng nói khiến cho trong lúc nhất thời, hắn không cách nào trả lời được.
- Cậu và thằng bé đã có duyên phận, lại được cậu mang ra từ trong thế giới chuyện xưa, cậu coi thằng bé như con trai ruột để nuôi nấng, còn để thằng bé theo họ Tô. Nếu đã coi như người một nhà, lại không thể cùng nhau trải qua khó khăn và hạnh phúc, đó còn được coi là người một nhà sao?
- Tôi làm như thế là vì muốn tốt cho thằng bé, tôi muốn thằng bé bình an lớn lên, có một cuộc sống bình thường.
- Cậu biết thằng bé nghĩ như thế nào sao?
- Anh biết thằng bé nghĩ như thế nào sao?
- Bần tăng biết, một lần kia, ở trước mặt bần tăng, lúc thằng bé tự mình leo ra, bò vào yêu động, bần tăng liền biết thằng bé nghĩ như thế nào, trong lòng thằng bé có cậu, thậm chí vì cứu cậu, thằng bé chủ động bò vào yêu động, điều này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tô Bạch hít sâu một hơi, liếm môi mình.
- Tô Bạch, bần tăng cho rằng, sự bảo vệ quá đà này của cậu cũng là một loại ích kỷ, cậu không coi thằng bé như người thân của mình để đối xử, cậu cũng không thực sự coi thằng bé như con mình, cậu chỉ xem thằng bé như một thứ để mình ký thác tinh thần, một nơi để phát tiết cảm xúc, để cho cậu cảm thấy chính mình không phải là một bệnh nhân tâm thần, cậu cũng có thể trở thành người bình thường. Tô Bạch, cậu đang lợi dụng thằng bé để giúp cậu giải tỏa áp lực.
- Hòa thượng à, tôi nói không lại anh, tôi chỉ muốn hỏi một việc, việc Tiểu Lâm làm giúp anh, có hiệu quả không?
- Có.
Điểm này, hòa thượng không phủ nhận.
Tô Bạch không hỏi rốt cuộc hòa thượng làm điều này với ai, đây là việc riêng của hòa thượng.
- Có hiệu quả là tốt rồi.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Tô Bạch, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, trên thực tế không cần thiết phải làm như vậy, lần trước cậu đã nói đến chuyện muốn phân tán hết tài sản, đoán chừng bây giờ đã xong rồi à?
- Đã xong rồi, bây giờ trên người tôi chỉ còn một ít tiền dùng làm phí sinh hoạt.
Thật ra trên người Tô Bạch không có nhiều tiền mặt, thế nhưng chờ sau khi vụ án của Lưu Na Na kết thúc, hắn có thể thu được một khoản tiền.
- Trên thực tế, chỉ cần cậu có tấm lòng như vậy là đủ rồi, đây chính là duyên phận trong Phật pháp thường nói đến, không cần thiết phải cưỡng cầu, cũng không cách nào cưỡng cầu. Nếu sau này gặp phải chuyện gì, chỉ cần cậu không thẹn với lương tâm mình là được, thật sự không cần thiết phải dằn vặt như thế.
- Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại.
Tô Bạch nói.
- Ừ, a di đà phật.
Tô Bạch cúp máy, trước đó Tiểu Lâm nhìn thấy Tô Bạch còn đang nói chuyện điện thoại, cho nên anh ta cố ý đứng ở bên cạnh xe không đi tới, lúc này nhìn thấy Tô Bạch cúp máy, anh ta mới đi đến bên cạnh hắn.
- Nhà anh ở tầng mấy thế?
- Tầng 14.
- Rất may mắn.
Đi thang máy lên tầng, Tô Bạch đưa Tiểu Lâm đến phòng làm việc của mình.
- Anh ngồi đây chờ tôi một lúc, khách hàng của tôi ở ngay tầng trên, tôi lên đó thanh toán hợp đồng xong rồi xuống, dưới mặt bàn làm việc có đồ uống, trong ngăn kéo có thuốc lá.
- Anh thật đúng là chu đáo.
Tiểu Lâm vui vẻ ngồi xuống chọn đồ uống, sau đó rất không khách sáo lấy thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, hơn nữa còn cố ý bỏ hai bao thuốc lá vào trong túi mình ở ngay trước mặt Tô Bạch:
- Ha ha, thói quen cũ, trước kia tôi rất thích đánh bạc, mỗi lần thắng thì còn tốt, dù sao cũng không chết đói được, nhưng không có tiền mua thuốc hút thì quá khó chịu.
- Bên cạnh là phòng ngủ của tôi, anh đừng đi vào đó.
Tô Bạch nhắc nhở.
- Tôi biết, tôi là loại người như thế à?
Tiểu Lâm vỗ ngực nói.
Tô Bạch không nói thêm gì nữa, trực tiếp đóng cửa lại, rời khỏi phòng làm việc của mình. Trên thực tế, câu nhắc nhở kia của hắn là thật, chẳng qua không phải Tô Bạch sợ Tiểu Lâm làm loạn, mà chính là xuất phát từ an toàn của Tiểu Lâm, cho nên hắn mới nhắc nhở anh ta một câu.
Tô Bạch đi thang bộ lên tầng 15, ngay từ lúc đi đến chỗ góc cầu thang liền có thể nhìn thấy phong cách hoàn toàn khác hẳn với bên dưới. Có rất nhiều áp phích về các trò chơi trực tuyến của công ty được dán ở lối vào hành lang, không, nói một cách chính xác, đó không phải là áp phích, mà chính là được vẽ trực tiếp lên tường, ở giữa hành lang là những bức tranh 3D về các nhân vật trong game của công ty, hơn nữa các loại đạo cụ, các trang bị cosplay được trang trí ở khắp xung quanh, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức khác biệt.
Có lẽ đây chính là thứ được gọi là văn hóa doanh nghiệp.
Tô Bạch đi đến trước quầy lễ tân, nói với lễ tân tên của Giải Bẩm.
- Xin lỗi tiên sinh, anh không có hẹn trước, cho nên tôi không thể để anh vào.
Tô Bạch gật đầu, không làm khó lễ tân, hắn lấy điện thoại di động của mình ra, gọi đến số di động của Giải Bẩm.
- Alo, Tô tiên sinh.
- Là tôi, tôi đang ở trước quầy lễ tân của công ty ông.
- Cậu có tin tức rồi à?
- Đúng thế.
- Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cho lễ tân biết.
Máy điện thoại bàn của nhân viên lễ tân đổ chuông, cô ta nghe điện thoại, sau đó đứng dậy dẫn Tô Bạch đi vào bên trong.
Bên trong công ty được chia thành mấy khu vực, mỗi một khu vực lại có phong cách hoàn toàn khác nhau, một bên văn phòng của Giải Bẩm là cửa sổ thủy tinh, tầm nhìn rất tốt. Lúc Tô Bạch đi đến, Giải Bẩm đang bưng một ly rượu vang đỏ đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, toàn bộ phong cách này thể hiện ra hình tượng lão đại trong thương nghiệp.
Ở Trung Quốc, lĩnh vực trò chơi trực tuyến còn khá mới mẻ, cho nên người như Giải Bẩm cũng được coi như tuổi trẻ tài cao.
Chẳng qua, phong cách này khiến cho Tô Bạch có chút không thích, đây là biết hắn sắp đến, cho nên cố ý bày ra dáng vẻ này ư? Mới một tuần trước đây thôi, tiền của hắn đủ mua không biết bao nhiêu cái công ty của ông ta rồi.
- Tô tiên sinh, mời cậu ngồi.
Giải Bẩm xoay người, rất tự nhiên mỉm cười với Tô Bạch.
Tô Bạch ngồi xuống.
Giải Bẩm cũng ngồi xuống, sau đó hơi cảm thấy ngoài ý muốn nói:
- Tư liệu của cậu đâu?
- Tư liệu gì?
- Theo như tôi được biết, bình thường thám tử tư đều sẽ đem tư liệu mà mình điều tra được chỉnh lý thành một văn kiện, sau đó mang đến.
- Tôi đã gửi ảnh và địa chỉ đến di động của ông rồi.
Giải Bẩm hơi nhíu mày, hiển nhiên, ông ta không hài lòng với phong cách làm việc của Tô Bạch, thế nhưng Giải Bẩm vẫn lấy điện thoại di động của mình ra nhìn thoáng qua, trong đó chỉ có mấy dòng chữ và một vài bức ảnh.
- Tô tiên sinh, cậu làm như thế có phải hơi qua loa không?
Giải Bẩm nói:
- Chỉ có mấy dòng chữ và một vài bức ảnh, cái này…