Chương 388
Thính Giả Gặp Thính Giả
Tô Bạch do dự một chút, sau cùng vẫn gật đầu:
- Sau đó anh gặp được người mà chính mình quý trọng, cho nên dự định vứt bỏ hết đống “tiền bẩn” trước kia đi? Tránh cho người mà mình quý trọng dính vào Phát Thanh Khủng Bố hả?
- Anh đoán rất chính xác, so với tôi, anh lại càng thích hợp đi làm thám tử tư hơn.
- Thôi đi, anh chỉ đang tự lừa mình dối người, cho dù anh muốn dựa vào công việc thám tử tư để kiếm tiền, thế nhưng chẳng phải anh vẫn đang dùng năng lực đặc biệt của mình đó sao?
Đối phương rất khinh thường, nhả ra một vòng khói thuốc:
- Đây chẳng qua chỉ là cởi quần đánh rắm mà thôi, tôi đã gặp qua không ít người giống như anh, thật đó, lần trước ở đảo Tần Hoàng, tôi còn thấy một thính giả đi lái xe taxi, thực lực của anh ta mạnh hơn tôi, vậy mà lại ở đó kiếm khách.
- Thật ra, đây là một vòng tròn, không trốn thoát được.
Ngược lại, Tô Bạch không cảm thấy giật mình hay ngoài ý muốn gì cả. Bởi vì những chuyện này, vốn dĩ trong đầu hắn đã suy nghĩ qua rất nhiều lần, hắn cũng rất rõ ràng. Tự mình đi làm thám tử, nếu như không dựa vào năng lực đặc biệt của mình để làm việc, vậy thì kết quả duy nhất chỉ có thể đóng cửa mà thôi.
Thế nhưng, hiện tại vốn dĩ Tô Bạch không phải người bình thường, bên trong người hắn có huyết thống Vampire và cương thi, thể chất của hắn lần lượt được thay đổi và cường hóa rất nhiều lần, chỉ cần hắn còn thở, còn sống, hắn không thể xem như một người bình thường được. Hơn nữa, Tần Dương lái xe taxi, lúc sắp xảy ra tai nạn giao thông, liệu anh ta có sử dụng năng lực đặc biệt của mình để tránh thoát hay không?
- Trước kia tiền của tôi tương đối nhiều, có lẽ sẽ dính dáng sâu, hiện tại kiếm ít tiền đi, tôi hy vọng sẽ liên can ít hơn.
- Tôi hiểu, anh đây là đang làm hết sức mình nghe theo ý trời, cho dù kết cục có như thế nào, ít nhất anh đã làm, đã cố gắng, ha ha, cái tính cách này của anh, tôi rất thích, con mẹ nó, anh đã tới đây rồi, thật sự không muốn xuống dưới chơi một lát sao? Tôi nói cho anh biết nhé, những nữ tu sĩ ở bên dưới không phải là loại gái đứng đường kia, cảm giác song tu rất thần thánh, chậc chậc, trải nghiệm một lần, thật đúng là không có chỗ nào để chê.
- Tôi không hứng thú.
Tô Bạch từ chối.
- Được rồi, anh tên gì? Chúng ta gặp nhau ở đây, coi như là có duyên đúng không?
- Tô Bạch.
- Tôi tên là Tiểu Lâm, biệt danh là Phủ Tiên Tiểu Lâm. Anh đợi tôi thêm nửa tiếng nữa có được không, chờ tôi đi vui vẻ một lần, sau đó hai anh em ta lại đi uống một chén nhé?
- Tôi không lái xe đến đây.
Tô Bạch nói.
- Tôi lái xe đến.
Tiểu Lâm vỗ bả vai Tô Bạch, thân thiết nói:
- Tôi có biện pháp giúp người mà anh quý trọng tránh khỏi việc dính dáng đến Phát Thanh Khủng Bố.
Tô Bạch liếc thoáng qua Tiểu Lâm:
- Có phải anh vẫn còn nghĩ đến bức tranh kia không?
Lúc trước, Tiểu Lâm chính vì muốn cùng Tô Bạch tranh đoạt bức tranh kia mà bị hắn đánh chạy, hiển nhiên anh ta đột nhiên nhiệt tình với Tô Bạch như thế, không phải đơn giản là vì thính giả gặp thính giả nước mắt lưng tròng.
- Tôi sẽ không lấy nó đâu, tôi chỉ muốn nhìn qua.
Tiểu Lâm liếm môi:
- Bức tranh kia còn ở bên cạnh anh à?
Trong đầu Tô Bạch xuất hiện hình ảnh Cát Tường ngày ngày ôm bức tranh kia, dựa theo tính tình của Cát Tường, hiện tại có hai thứ mà con mèo này coi trọng, một là tiểu gia hỏa, hai là bức tranh kia, Tiểu Lâm muốn từ trong móng vuốt của Cát Tường cướp bức tranh kia đi, căn bản là không có khả năng.
- Tôi đồng ý, nhưng bây giờ chúng ta đi luôn chứ.
Trên mặt Tiểu Lâm lộ ra vẻ đau khổ, cuối cùng anh ta vẫn thở dài một hơi.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi.
Tô Bạch đi ra khỏi biệt thự trước, sau đó có một chiếc xe lái đến chỗ hẹn, Tiểu Lâm mặc một bộ tây trang phẳng phiu, lái một chiếc Audi, nhìn thật giống như người thành đạt.
Có lẽ, những người bình thường sẽ không đủ tư cách để được làm đồ đệ của tên đại sư lừa đảo, tận hưởng niềm vui thú song tu với nữ tu sĩ, cho nên Tiểu Lâm hẳn là cố ý ăn mặc thật tốt để đến đục nước béo cò.
Sau khi lên xe, Tô Bạch thắt dây an toàn.
- Đến nhà anh à?
Tô Bạch khẽ gật đầu, nói địa chỉ của nhà mình ra.
- Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải mở thiết bị dẫn đường ra xem, tôi không quá quen thuộc đường xá Thượng Hải.
Sau khi Tiểu Lâm thiết lập định vị, liền bắt đầu dựa theo hướng dẫn để lái xe.
- Người anh em, trò thám tử tư chơi vui chứ?
Tô Bạch lắc đầu:
- Rất nhàm chán.
- Vốn dĩ cuộc sống luôn có chút gì đó nhàm chán, chẳng qua tôi sống khá tốt, tôi chuyên thu mua hoa thôi kinh đông hóa đơn tạm, đối tượng mà tôi hướng đến chính là mấy kẻ giống như dân cờ bạc bị thua tiền trên mấy diễn đàn hoặc là trên Tieba, mấy hoa thôi kinh đông hóa đơn tạm này vẫn còn có hạn mức, cho nên tôi mua đi bán lại, kiếm ít tiền hoa hồng.
(1: Tieba / Baidu Tieba: là một diễn đàn thảo luận dựa trên từ khóa, nơi người dùng có thể tìm kiếm thông tin thông qua một thanh tìm kiếm.
2: Hoa thôi kinh đông hóa đơn tạm: Theo như baidu thì nó tương tự như với thẻ tín dụng, dùng trước trả tiền sau, hạn mức sử dụng là từ 500 - 5000 tệ tùy đối tượng. Ở đây hiểu là Tiểu Lâm làm cò trung gian, chuyên thu mua mấy tài khoản còn hạn mức mà người ta không dùng nữa, sau đó nó đem bán lại.)
- Rất dễ dàng.
- Cũng tạm được, mấy chủ diễn đàn và quản trị viên của Tieba đều cùng tôi mặc chung một cái quần, mỗi tháng tôi chia tiền hoa hồng cho bọn họ, bọn họ sẽ đóng quảng cáo của những người khác lại, đặc biệt để quảng cáo của tôi lên đầu tiên, thỉnh thoảng tôi cũng trúng quả lớn, mấy tên ngốc xui xẻo lấy phải tài khoản đã hết sạch hạn mức, mấy kẻ đó lên diễn đàn tố cáo tôi, nhưng đều bị chủ diễn đàn hay quản trị viên của Tieba xóa bỏ, lợi nhuận của công việc này rất cao, hơn nữa còn là mua bán không tốn nhiều vốn.
- Anh làm nhiều chuyện thất đức như thế, cho nên mới trở thành thính giả hả?
“…” Tiểu Lâm.
- Thám tử tư cũng đâu phải việc hay ho gì.
Phủ Tiên Tiểu Lâm hừ một tiếng:
- Đúng rồi, phương pháp tôi sắp nói cho anh biết, anh nhớ đừng nói cho người khác biết đấy, tôi nể mặt bức tranh kia mà bán cho anh một nhân tình thôi. Phương pháp này giống như một loại bí thuật, cắt đứt liên hệ vận mệnh giữa anh và người đó, có chút ý tứ giống như cắt bào đoạn nghĩa.
- Tôi không muốn cùng thằng bé tách ra.
Tô Bạch nhắc nhở.
- Không cần thiết phải tách ra, chỉ là song phương không còn tồn tại mối liên hệ từ nơi sâu xa mà thôi, trước kia anh đối xử với người đó như thế nào, về sau anh vẫn có thể tiếp tục làm như thế.
- Không phải người ta vẫn thường nói câu: Làm chuyện thất đức không sợ sau này sinh con không có hậu môn à, hoặc là, ông đây làm chuyện gì, báo ứng sẽ rơi xuống họ hàng người thân mình.
- Từ nơi sâu xa và vận mệnh đã có mối liên hệ này, hơn nữa ở trong hiện thực có rất nhiều việc đã chứng minh được việc đó.
- Loại bí thuật kia của tôi cũng được bắt nguồn từ đây, tương đương với việc giữa hai người sẽ không còn mối quan hệ đó nữa, cho dù anh có làm chuyện thất đức gì, đều sẽ không báo ứng lên người kia. Trên thực tế, giữa hai người không phát sinh biến hóa gì, thế nhưng thật ra, đã là nước sông không phạm nước giếng rồi.
Nghe đến đây, Tô Bạch ngồi trên ghế lái phụ lại càng nhíu chặt lông mày, hắn nhìn về phía Phủ Tiên Tiểu Lâm:
- Thứ này có phải gọi là nhân quả không?
Phủ Tiên Tiểu Lâm giật mình, dường như anh ta không nghĩ đến Tô Bạch sẽ nói ra hai chữ này, anh ta hơi do dự một chút, khẽ gật đầu:
- Xem như thế đi.
Tô Bạch cười, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Lan Lâm mất khống chế khi đối mặt với nhân quả, trực tiếp bị nỗi sợ hãi nghiền ép.
- Đừng lừa tôi, nếu anh hiểu được làm cách nào để ngăn cách nhân quả, lúc trước anh sẽ không bị tôi đánh chạy, không lấy được bức tranh kia.
- Bí thuật này, quan trọng không phải ở tôi, mà chính là một thứ khác.
- Là người sao?
- Không, đó là một vật.
- Thứ gì?
- Tìm một thứ vũ khí có niên đại xa xưa làm trung gian, đặt mối quan hệ của hai người trên thứ vũ khí kia, chỉ cần thứ vũ khí kia không bị phá hủy, hoặc là tự mình bị bể, như vậy mối liên hệ của hai người từ trong sâu xa sẽ luôn bị ngăn cách. Trước đây cha tôi đi theo con đường bàng môn tà đạo, sau khi tôi đi vào Phát Thanh Khủng Bố, tôi vẫn luôn suy nghĩ đến con đường này, dù sao đây cũng coi như là phát huy sở trường của tôi.
- Tôi bỗng nhiên không quá nguyện ý tin tưởng lời anh nói, thứ nhất vũ khí có niên đại xa xưa không phải dễ tìm như thế, thứ hai, bây giờ anh rõ ràng là muốn lên xe trước, mua vé bổ sung sau.
- Không cần lo lắng, trước kia tôi đã từng giúp người ta làm qua, hơn nữa còn thành công, chỉ là cái con lừa đầu trọc đáng chết kia không nể tình cũ, nếu không phải ban đầu ở đảo Tần Hoàng, anh ta tranh đoạt bức tranh kia với tôi, căn bản không đến lượt anh cầm nó, bức tranh kia đã sớm rơi vào trong tay tôi.
(秃驴: Con lừa trọc là câu chửi ám chỉ tăng nhân.)
Ánh mắt Tô Bạch bỗng nhiên ngưng tụ.
Hòa thượng ư?