Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 387 - Chương 387 Vô Già Đại Hội

Chương 387

Vô Già Đại Hội


(Vô già/Vô giá: không cản trở, không che đậy, không ngăn trở.


Vô già đại hội: Đây là một trai hội bố thí nhằm kết đại thiện duyên. Không phân biệt sang, hèn, tăng, tục, ngu, trí, thiện, ác đều nhất loạt đối đãi bình đẳng. Theo ngài Huyền Trang, tại Ấn Độ cứ năm năm tổ chức Vô Già Đại Hội. Ở Trung Quốc, truyền thống này khởi đầu từ thời Lương Vũ Đế.)


Sở Triệu khẽ gật đầu:


- Sáng mai tôi sẽ xin nghỉ.


- Cậu thì sao, khoảng thời gian gần đây cậu sống thế nào?


Sở Triệu hỏi.


- Vẫn tạm ổn. – Tô Bạch trả lời.


- Một mình tôi nuôi nấng một đứa bé, cuộc sống không thể giống như những ngày tháng trước kia được.


- Hiện tại, với thực lực của cậu, xem như là đứng vững gót chân rồi chứ? À, ý tôi chính là, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về cơ bản cậu không chết được, đúng không?


Tô Bạch lắc đầu:


- Đâu được như thế, tôi vẫn giống như trước, khi cậu có thực lực càng mạnh thì Phát Thanh Khủng Bố sẽ càng sắp xếp những thế giới chuyện xưa có độ khó cao hơn cho cậu.


- Sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi hát nhé? - Sở Triệu đề nghị.


- Cậu tốt nhất vẫn nên ở trong nhà tỉnh táo một chút, nếu cậu mang theo cảm xúc quá táo bạo vào thế giới chuyện xưa, có lẽ hai ngày nữa, tôi sẽ phải giúp cậu tổ chức một buổi lễ tưởng niệm, trên đó có một biểu ngữ với dòng chữ: Người cảnh sát tốt của nhân dân lên đường bình an.


Sở Triệu trừng mắt nhìn Tô Bạch.


Ba người cùng nhau ăn khuya, sau đó trò chuyện một lúc, cuối cùng đều tự mình về nhà. Sở Triệu nói muốn đưa Tô Bạch trở về, nhưng hắn từ chối, nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, còn không bằng đến thẳng nhà Lưu Na Na.


Lúc Tô Bạch bắt xe đến dưới nhà Lưu Na Na, sắc trời đã bắt đầu sáng, Tô Bạch đi vào trong nhà Lưu Na Na, sau đó nằm xuống ghế sofa, chợp mắt một lúc.


Trên thực tế, quyết định này của Tô Bạch là rất chính xác, may mắn hắn không ngu ngốc đến mức quá đề cao tinh thần đề phòng, đi tìm chỗ trốn, bởi vì mãi cho đến hơn 11 giờ trưa, trong phòng ngủ của Lưu Na Na mới truyền đến động tĩnh.


Tô Bạch lập tức trốn ở ngoài ban công.


Có lẽ là do tối qua quá mệt mỏi, hoặc là vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên Lưu Na Na ngủ đến tận trưa mới thức dậy, sau khi đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân, cô ta dành khoảng một tiếng để sấy tóc và trang điểm, sau đó cầm túi xách đi xuống lầu, Tô Bạch đi theo phía sau của cô ta.


Lưu Na Na không lựa chọn lái xe của mình, cô ta đi bộ hơn 2 km, đi đến một ga tàu điện ngầm, mua vé cho một tuyến tường rất xa, Tô Bạch đi theo Lưu Na Na lên tàu điện ngầm, ngồi trên đó khoảng nửa tiếng.


Sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, Lưu Na Na đi bộ trên con đường lớn khoảng 15 phút đồng hồ, sau đó rẽ vào một khu biệt thự. Trên thực tế, khu biệt thự này rất đơn giản, mặc dù là biệt thự, thế nhưng các công trình trong này đều chưa được đồng bộ và hoàn thiện, không có bảo vệ nghiêm ngặt như căn biệt thự trước kia Tô Bạch ở, nơi này có vẻ hơi trống trải.


Dưới điều kiện tiên quyết là Tô Bạch cố gắng che giấu hơi thở của mình, Lưu Na Na không chút nào phát giác ra được, có một người đi theo mình từ nhà cho đến đây.


Cô ta dừng lại trước một căn biệt thự, có hai người đang đứng trước cửa biệt thự, hai người này không phải bảo vệ chuyên nghiệp, cũng không phải là mấy tên côn đồ, nhìn trang phục của họ, Tô Bạch cảm thấy giống tăng nhân, thế nhưng dường như lại hơi tục gia.


Sau khi thân phận của Lưu Na Na được xác minh, cô ta được đưa vào bên trong, trước cửa biệt thự đã đỗ không ít xe, hơn nữa còn có rất nhiều chiếc xe hạng sang.


Có phải nơi này đang tổ chức một bữa tiệc không?


Tô Bạch trực tiếp trèo tường đi vào, lúc này Lưu Na Na đã đi vào trong biệt thự. Trong biệt thự quả thật có không ít người, ngay cả trên ban công cũng có người đi tuần tra, tuy không chính quy, nhưng cũng coi như là phòng bị nghiêm ngặt rồi.


Chẳng qua đối với Tô Bạch mà nói, đi vào trong này không phải là việc khó khăn gì. Sau khi đi vào, đầu tiên Tô Bạch đi qua nhà bếp, sau đó đi vòng qua một căn phòng và lên tầng hai, trên tầng hai đều là phòng dành cho khách, không có người. Tô Bạch đi đến vị trí của một đầu bậc thang khác nhìn xuống dưới, trong phòng khách có từng dãy bồ đoàn, trên bồ đoàn là mười mấy người nam nữ, hai tay bọn họ hợp thành hình chữ thập, dáng vẻ thành kính ngồi quỳ ở chỗ đó.


Một người tăng nhân mặc chiếc áo cà sa rất đặc biệt ngồi ở vị trí chủ tọa, giống như đang niệm kinh văn gì đấy, sau khi niệm xong kinh văn, tăng nhân nâng tay lên:


- Cùng hưởng cực nhạc.


Vào lúc này, hơn mười người nam nữ đang ngồi trong phòng khách rất tự nhiên cởi bỏ quần áo của mình ra, sau đó nằm quỳ trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, xuân sắc trong phòng khách vô biên.


Tô Bạch lấy điện thoại di động, lặng lẽ chụp mấy bức ảnh, xem ra Lưu Na Na bị đại sư nào đó cùng loại như Vương Lâm mê hoặc, thế mà lại ở chỗ này cam tâm tình nguyện mở “vô già đại hội”.


Tô Bạch xoay người, chuẩn bị quay về bàn giao công việc, hắn vừa đi vừa lật xem những bức ảnh mà mình đã chụp trước đấy.


Ngay sau đó, Tô Bạch dừng bước, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra, bên dưới kia, một trong những tín đồ thành kính không mảnh vải che thân, lại có một gương mặt người quen.


Nếu đã nhìn thấy người này, Tô Bạch không vội vã quay lại, mà chính là đi vào một căn phòng dành cho khách ở trên tầng hai và ngồi xuống ghế. Tô Bạch rất rõ ràng, đối phương nhất định cũng đã phát hiện ra mình.


Khoảng 15 phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


- Mời vào.


Tô Bạch lên tiếng nói, dường như nơi này chính là nhà hắn, hắn không phải là kẻ lén chui vào để chụp trộm ảnh người ta.


Cửa bị mở ra, một người đàn ông quấn khăn lông trắng đi vào, người đàn ông này hơi gầy, dáng vẻ có chút xấu xí.


- Nếu không phải vì gặp anh ở đây, có lẽ bây giờ tôi đã ôm một vị nữ tu sĩ đi song tu rồi.


Đối phương ngồi xuống trước mặt Tô Bạch:


- Có thuốc không? Thuốc của tôi ném ở ngoài tủ chứa đồ rồi.


Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, ném về phía đối phương, đối phương nhận lấy điếu thuốc, còn hỏi thêm bật lửa, sau đó thoải mái hút một hơi, kỳ quái hỏi:


- Tôi nói này người anh em, không phải anh rất có tiền à, sao bây giờ lại đổi sang hút loại thuốc này rồi? Chẳng lẽ anh bắt đầu trải nghiệm sinh hoạt của người thường rồi hả?


Người đàn ông này, Tô Bạch đã từng gặp và đánh nhau qua với anh ta. Thời gian trước, Tô Bạch đi đến đảo Tần Hoàng, dưới cơ duyên trùng hợp, lấy được bức tranh đang được Cát Tường nhìn cả ngày. Ở trên đường sắt cao tốc, hắn còn cùng với gia hỏa này đánh nhau một trận, sau cùng người đàn ông này khiếp sợ trước uy lực địa ngục hỏa shotgun của Tô Bạch, biết khó mà lui.


- Sao anh lại ở chỗ này, một thính giả có thực lực không tồi, thế mà lại yếu ớt đến mức đi đến nơi này lắng nghe một kẻ giả danh đại sự khuyên bảo ư?


Tô Bạch châm một điếu thuốc:


- Cho dù nội tâm của anh có yếu ớt đến mấy, cũng không đến loại tình trạng này.


Đối phương nở nụ cười, vẻ mặt hờ hững nói:


- Làm thuê thì không thể làm rồi, cả đời cũng không thể làm thuê được, nhưng tự đứng ra kinh doanh thì lại không biết, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào việc trà trộn vào trong tổ chức này để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình mà thôi.


Tô Bạch gẩy tàn thuốc, hắn xem như đã nghe hiểu, tên gia hỏa này rõ ràng là trà trộn vào trong này để chơi đùa, thuận tiện nếm thử cảm giác vui vẻ khi chơi gái, thật đúng là trò đùa tà ác.


Tô Bạch đứng dậy, chuẩn bị rời đi.


- Này người anh em, anh còn chưa nói mình đến đây làm gì đâu? Hẳn là không giống như tôi?


- Tôi đến làm thám tử tư, giúp khách hàng điều tra mấy việc, hiện tại có thể về bàn giao được rồi.


- Anh lưu lạc đến nước này rồi à?


Đối phương cảm thấy rất ngoài ý muốn.


- Ừ - Tô Bạch gật đầu.


Đối phương trừng mắt nhìn, dường như nghĩ thông suốt chuyện gì:


- Trước kia tiền mà anh tiêu là dựa vào năng lực đặc thù của chính mình mà kiếm được sao?


Chương 387

Bình Luận (0)
Comment