Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 386 - Chương 386 Bạn Bè Gặp Mặt

Chương 386

Bạn Bè Gặp Mặt


Cuối cùng những tiếng rên rỉ đã kết thúc, vòi nước được đóng lại và Lưu Na Na cũng trở nên yên tĩnh. Không biết là do quá mệt mỏi hay là vì thoải mái, Lưu Na Na nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, hơn nữa còn phát ra tiếng ngáy.


Tô Bạch đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi đến nhà vệ sinh, dùng nước rửa qua mặt mình, vốn dĩ hắn định cầm khăn để lau mặt, nhưng nhìn cái khăn mặt này, đoán chừng đã lâu không giặt, cho nên hắn lười dùng, đi ra ngoài phòng khách, lấy hai tờ khăn giấy để lau mặt rồi rời khỏi căn nhà.


Xem ra, trên phương diện cuộc sống cá nhân của Lưu Na Na không có gì khác thường, về phần chuyện cô ta có phải là tình nhân của phó tổng giám đốc công ty internet Sông Băng hay không, hoặc chuyện người kia không thỏa mãn được phương diện đó cho Lưu Na Na, đấy không phải là mục tiêu cần điều tra của Tô Bạch.


Ngày mai là cuối tuần, bên phía công ty hẳn là được nghỉ, vậy thì ngày mai hắn sẽ theo dõi Lưu Na Na một ngày, nếu quả thật không phát hiện ra được chuyện gì, Tô Bạch chỉ có thể giao ra kết quả này.


Hiện tại Tô Bạch đột nhiên cảm giác được, nếu như có một người am hiểu về thôi miên hoặc là cường hóa giả hệ tinh thần ở bên cạnh mình hỗ trợ thì tốt biết mấy, như thế sẽ giảm đi rất nhiều thời gian, chẳng qua, Tô Bạch không quen biết nhiều cường hóa giả hệ tinh thần, hơn nữa người khác cũng sẽ không nhàm chán đến mức cố ý chạy đến Thượng Hải cùng Tô Bạch chơi trò thám tử tư.


Lái xe trở lại văn phòng, tiểu gia hỏa còn đang xem siêu nhân điện quang, Tô Bạch mang về một số đồ ăn vặt và sữa, sau khi tắm rửa cho tiểu gia hỏa xong, chính Tô Bạch cũng đi vào tắm.


Lúc tắm xong, Tô Bạch đi ra ôm tiểu gia hỏa, ngồi trên giường cầm máy tính bảng xem siêu nhân điện quang.


Xem khoảng hơn một tiếng, tiểu gia hỏa nằm trong ngực Tô Bạch ngủ thiếp đi.


Tô Bạch khẽ vươn vai, đặt cậu bé lên giường, sau đó đi đến phòng làm việc của mình, bình thường, lúc tiểu gia hỏa và Tô Bạch ở cùng một chỗ, Cát Tường chẳng muốn ở bên cạnh nhìn, cảm giác giống như đang ghen tị.


Trên bàn làm việc, Cát Tường đang nằm đó, tiếp tục nhìn bức tranh kia, Tô Bạch đi đến, không khách khí chút nào nắm lấy đuôi mèo, nhấc Cát Tường lên, ném nó xuống chiếc ghế đối diện, Cát Tường kêu một tiếng “meo”, sau đó mang theo bức tranh về phòng ngủ với tiểu gia hỏa, lười phải so đo với Tô Bạch.


Tô Bạch ngồi trước máy tính xem lại tài liệu một lần nữa, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư, nếu trên phương diện quan hệ nam nữ của Lưu Na Na không có vấn đề gì lớn, như vậy, khách hàng yêu cầu hắn điều tra một số quan hệ cá nhân của cô ta, rốt cuộc là ám chỉ đến phương diện nào?


Không phải phương diện nam nữ, vậy thì chính là phương diện khác.


- Được rồi, sáng mai lại theo dõi cô ta một ngày, thật đúng là không dễ dàng kiếm được tiền.


Tô Bạch vươn vai, chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên, là Sở Triệu gọi điện thoại đến.


- Này, chúng tôi đã đến bãi đậu xe ở bên dưới, tôi tăng ca xong mới đi đón Huân Nhi, cho nên đến hơi muộn, không lẽ cậu lên giường ngủ rồi hả?


- Chưa, nhưng sắp rồi.


Tô Bạch nhìn đồng hồ, lúc này đã là một giờ ba mươi phút sáng, con hàng Sở Triệu này nói tụ hội, thế mà lại kéo dài đến tận bây giờ mới đến, bản thân hắn cũng gần như quên mất chuyện này.


- Vậy cậu xuống đây đi, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya, dù sao đứa nhỏ kia cũng có con mèo trông chừng.


- Ừ.


Tô Bạch thay một bộ quần áo, ra khỏi phòng làm việc của mình, đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe, Sở Triệu lái xe đến, ra hiệu cho Tô Bạch lên xe.


Tô Bạch ngồi xuống vị trí ghế lái phụ, Huân Nhi ngồi ở phía sau.


Sở Triệu mặc một chiếc áo khoác da màu đen, anh ta vẫn luôn chán ghét làm cảnh sát, nhưng lúc này đây, Sở Triệu càng lúc càng ra dáng một người cảnh sát có thâm niên, còn Huân Nhi thì mặc một bộ quần áo thể thao.


Sau khi lên xe, ba người đều không nói gì, Sở Triệu lái xe đến một quán vỉa hè, gọi một đống đồ nướng, lại lấy một vài chai bia mang về.


- Ba người chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.


Sở Triệu rót bia cho mọi người, sau đó nâng cốc:


- Nào, chúng ta uống một hơi làm nóng người.


Ba người cùng nhau chạm cốc, bao gồm cả Huân Nhi, tất cả đều một hơi cạn sạch.


- A Bạch à, tôi mới nhận được thông báo, ngày kia tôi sẽ đi vào thế giới chuyện xưa, Huân Nhi cũng đã nhận được thông báo, cô ấy muộn hơn tôi một ngày.


Sở Triệu vừa ném lạc vào trong miệng, vừa nói.


- Nhiệm vụ thực tập, chỉ cần cẩn thận một chút, đừng quá tham lam, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Không phải trên người cậu và Huân Nhi còn có mấy thứ đồ lần trước tôi đưa sao? Có những thứ đó phòng thân, giữ vững bình tĩnh, việc sống sót cũng không phải là khó.


Tô Bạch tỏ ra vẻ thoải mái, nói.


Dù sao bên trong thế giới chuyện xưa sẽ xảy ra chuyện gì, nào ai có thể biết trước? Nơi đó không ngừng phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.


- Dù sao tôi cũng nghĩ thoáng rồi, ha ha, trong nửa tháng này, tôi đều ăn ngủ ở cục cảnh sát, liều mạng làm việc, vì nhân dân phục vụ, hy vọng góp nhặt chút công đức, tôi cảm thấy điều này còn có hữu dụng hơn so với cầu thần bái phật nhiều lắm.


Sau khi nói xong, Sở Triệu hét lên với ông chủ:


- Chủ quán, nhanh lên nào, chúng tôi đang chờ đồ nhắm để uống bia đấy.


- Im miệng!


Ở bàn bên cạnh có mấy thanh niên với dáng vẻ lưu manh, trong đó có một người đang gọi điện thoại, dường như giọng nói của Sở Triệu đã ảnh hưởng đến anh ta, anh ta lập tức giận tái mặt:


- Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, chẳng lẽ vội vàng ăn cơm để đi đầu thai à.


- Mẹ nó, con rùa này từ đầu đến thế, lại dám ở đây trang bức với ông đây!


Sở Triệu lập tức móc súng của mình ra để lên trên bàn:


- Miệng còn hôi sữa lại thích nhân mô cẩu dạng, nếu thích yên tĩnh thì đến nhà hàng cơm Tây mà ăn.


(Nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.)


Mấy thanh niên nhìn thấy súng liền biết rõ thân phận của Sở Triệu, lập tức cúi đầu xuống không dám nói gì.


Huân Nhi liếc thoáng qua Tô Bạch:


- Trên thực tế, anh ta rất sợ hãi.


Tô Bạch khẽ gật đầu, hắn hiểu rất rõ tính cách của Sở Triệu, cho dù anh ta có thay đổi như thế nào, đều không đến mức ở một quán vỉa hè lại móc súng ra dọa người, đây là hành động vi phạm kỷ luật, thế nhưng có lẽ sẽ không ai đi báo cáo, dễ dàng nhận thấy, hiện tại Sở Triệu thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa, anh ta trở nên hơi mẫn cảm.


- Đúng rồi, tôi vừa nói đến chuyện góp nhặt công đức, ha ha, lần này tôi đã phá được hai vụ án cũ.


- Tôi thường xuyên nhìn thấy trên TV đưa tin những người vì nhân dân phục vụ, tôi rất khâm phục mấy người như Tiêu Dụ Lộc, Lôi Phong…


Tô Bạch khẽ cười nói:


- Nhưng hình như kết thúc của bọn họ không có hậu lắm.


- Cậu…


Sở Triệu chỉ vào Tô Bạch:


- Được rồi, tôi cũng nói thật cho hai người biết. Bây giờ những lúc rảnh rỗi, tôi sẽ thường suy nghĩ lung tung, trong lòng cảm thấy rất hoảng sợ, còn không bằng làm cho chính mình trở nên bận rộn, như thế tương đối dễ chịu hơn.


- Dần dần sẽ quen thôi.


Tô Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói:


- Hai ngày này, cậu tìm cớ xin nghỉ ốm, ở nhà điều chỉnh lại trạng thái đi.


Chương 386

Bình Luận (0)
Comment