Chương 401
Kết Quả Điều Tra
“Hời như thế sao?”
Tô Bạch giả bộ giống như rất bất ngờ.
- Tôi chỉ muốn tìm thứ tiêu khiển mà thôi, nhu cầu của tôi tràn đầy, thế nhưng nếu như tôi không lấy tiền, lại có vẻ như mình quá tùy tiện, cho nên tùy ý đưa ra cái giá 100 tệ một lần, đó không phải số tiền lớn, đúng không?
Tiểu Quyên thân thiết ôm cổ Tô Bạch.
Trong đầu Tô Bạch nhớ lại hình ảnh người đàn ông vừa bị hút dương khí trong phòng, dĩ nhiên là một chút hứng thú về phương diện kia đều không có, hơn nữa, nếu để cho đám người mập mạp biết mình và một con quỷ xảy ra quan hệ, đám người kia tuyệt đối sẽ chế giễu hắn đến tận bên trong thế giới chuyện xưa.
- Một lát nữa tôi phải đi gặp bạn gái mình, đến đây nghỉ ngơi dưỡng sức, thật xin lỗi, lần sau được chứ?
Tô Bạch nói.
- Như vậy ư, được rồi, lần sau có duyên gặp lại.
Tiểu Quyên hậm hực rời khỏi chỗ Tô Bạch, xem dáng vẻ giống như đi tìm một người đàn ông khác.
Tô Bạch sờ lên vành tai của mình, vừa nhìn Tiểu Quyên đi, vừa cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn.
- Mập mạp, bản lĩnh dịch dung của anh không tồi, nữ quỷ kia thật đúng là không nhận ra tôi.
- Con mẹ nó, cậu thế mà thật sự đối mặt với quỷ, đám ma quỷ thường xuyên nói dối, đừng để bị lừa, nói không chừng cô ta đã sớm nhận ra cậu chính là thám tử tư đến nhà mình mấy ngày trước, cho nên cố ý tiếp cận, trêu chọc cậu.
Mập mạp không tranh công, ngược lại anh ta lo lắng nói.
- Chuyện đó không quan trọng, dù sao sớm muộn cũng sẽ vạch mặt. Cô ta có nhận ra tôi hay không, điều này không khác nhau là mấy, đừng quên tôi và Tiểu Lâm đều đã bị cảnh cáo.
- Vậy được rồi, mọi người chú ý an toàn, chờ buổi tối gặp nhau, chúng ta sẽ tổng hợp lại tin tức, bên này bé ngoan của tôi nhờ bạn học mua bánh mì để làm bữa trưa.
Tô Bạch để điện thoại di động xuống, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Quyên dẫn theo một người đàn ông khác vào trong nhà vệ sinh của quán net.
Trên đầu chữ sắc có cây đao.
Những người đàn ông này cho rằng có thể chơi gái với 100 tệ, ai biết thứ bọn họ mất đi ít nhất là một, hai năm dương thọ. Làm một cương thi, đối với dương khí của con người, Tô Bạch càng hiểu biết sâu sắc, đàn ông và phụ nữ đều có dương khí, thứ này rất quan trọng trong ngọn lửa sinh mệnh của mỗi người, khi bị đánh cắp đi, điều đó có nghĩ ngọn lửa sinh mệnh sẽ bị suy yếu.
Cái giá phải trả này, 100 tệ kia thật đúng là không thể bù đắp lại được, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong giai đoạn lạm phát nghiêm trọng.
Mãi cho đến buổi chiều Tiểu Quyên mới quay về trường học, cô ta liên tục đổi ba quán net để làm loại chuyện kia, việc này khiến cho Tô Bạch cảm thấy hơi kỳ quái, ông chủ tiệm net và những người khác, thật sự không phát giác ra sự khác thường sao? Hay là, người quỷ khác đường, cho nên mọi người sẽ vô thức bỏ qua hành động và sự tồn tại của quỷ?
Buổi tối lúc tan học, nhìn thấy hai chị em ngồi trên xe bus về nhà, Tô Bạch quay lại xe, một lúc sau mập mạp cũng quay về, ném cho Tô Bạch một chai đồ uống lạnh.
- Thật đúng là nhàm chán, nếu sớm biết như thế tôi không đổi với cậu, ít nhất còn có thể nhìn thấy xuân cung đồ sống động, đúng rồi, cậu đã đọc tin nhắn hòa thượng vừa gửi đến chưa, ý của hòa thượng là muốn chúng ta đến thẳng một quán cơm.
- Tôi biết rồi, quán cơm này cách nhà lão Phương không quá xa.
Tô Bạch vừa khởi động xe, vừa nói.
- Hòa thượng là người phụ trách điều tra nhà của lão Phương, hẳn là đã phát hiện ra một ít chuyện.
Mập mạp vươn vai:
- Nói thật lòng, tôi hơi không kiên nhẫn rồi, sớm một chút đưa ra kế hoạch hành động, làm sớm xong sớm, tôi thực sự rất hiếu kỳ về căn nhà này đấy, cậu và con hàng Tiểu Lâm kia đã vào trong đó rồi, tôi còn chưa có vào.
- Sẽ để cho anh hài lòng.
- Được rồi, để xem trong xe cậu có bài gì nào.
Mập mạp mở ra bài hát “Mặt trời đỏ”, vừa lắc lư cơ thể mập mạp của mình, vừa ngâm nga hát.
Chờ sau khi bài hát lặp lại mấy lần, Tô Bạch cũng đã lái xe đến chỗ hẹn.
Xuống xe, đi vào bên trong nhà hàng, đám người hòa thượng đã đến.
- Con mẹ nó, cả một bàn đồ chay, hòa thượng à, anh có thể đừng giữ mình như thế được không.
Mập mạp vừa phàn nàn vừa ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng thức ăn.
- Mẹ nó, lại phải ăn chay.
- A di đà phật. Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cũng nên đem tin tức tập hợp lại.
Hòa thượng ngồi ở đó nói.
Tô Bạch là người lên tiếng trước:
- Tôi đã gửi tin qua wechat nhóm, hẳn là mọi người đã thấy được.
Mập mạp giơ tay:
- Tôi cũng thế, hôm nay đứa bé trai kia hẳn là người, cho nên rất ngoan, không có phát hiện ra chuyện gì bất thường.
Tiểu Lâm uống một ngụm nước:
- Vợ của lão Phương hẳn là quỷ, bà ta rất giống với cô bé mà Tô Bạch đi theo, đối với dương khí của đàn ông, bà ta có một loại ham muốn khó có thể lý giải được, chi tiết cụ thể thì tôi đã gửi vào trong nhóm rồi.
Về cơ bản, mập mạp, Tiểu Lâm, Tô Bạch đã gửi tin tức mình điều tra được lên nhóm chat, nếu như không còn gì muốn bổ sung, quả thật không cần thiết phải lặp lại một lần nữa.
Gia Thố trầm ngâm một lúc:
- Công ty của Phương Văn Hải hơi kỳ quái, thay vì nói ông ta đang kinh doanh, không bằng nói tiền của ông ta thật ra là do có người khác đưa cho ông ta.
Sau khi nói xong, Gia Thố đưa điện thoại di động ra:
- Tôi đã chụp lại một phần sổ sách của công ty ông ta, sau đó tự mình điều tra qua. Phương Văn Hải mở một cửa hàng trên con phố khác. Trên thực tế nhiệm vụ hàng ngày của ông ta chính là chờ mấy tên đàn em bên dưới hoàn thành xong chân chạy việc, nói ông ta là chủ, chẳng bằng nói ông ta là côn đồ, chỉ là tên côn đồ này tương đối biết kiếm tiền hơn mà thôi.
- Mặt khác, xin lỗi, vì thời gian hữu hạn, cho nên tôi không điều tra ra được người đứng phía sau cố ý đưa tiền tài cho Phương Văn Hải là ai.
Những người còn lại đều nói xong, ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng ở trên người hòa thượng, hòa thượng là người chịu trách nhiệm điều tra lịch sử của tòa nhà này, cũng là một trong những việc quan trọng nhất.
Hòa thượng không thừa nước đục thả câu, sau khi những người khác nói xong, hòa thượng nói tiếp lời:
- Bần tăng đã điều tra qua, căn nhà này thực ra được xây dựng trên khu đất tái định cư, lúc trước những hộ gia đình bị phá dỡ nhà đã di dời đến đây, bởi vì để khắc phục một số tranh chấp ầm ĩ, cho nên trên phương diện này, chính phủ đã bật đèn xanh, một bộ phận nhà đầu tư chịu trách nhiệm cho việc xây dựng nơi này thành khu tái định cư, còn một phần nhỏ là do chính người dân xây dựng lên trên những mảnh đất trống.
- Nhà của Phương Văn Hải thuộc loại tự mình xây dựng kia, hơn nữa thời gian rất ngắn, là vào khoảng 2 năm trước, thậm chí, nói một cách chính xác là 20 tháng trước, sau khi căn nhà này được xây dựng xong. Người một nhà Phương Văn Hải cũng đã chuyển vào đây sống, tôi vừa nhìn thoáng qua sổ sách ghi chép của cửa hàng Phương Văn Hải do Gia Thố chụp lại, tôi phát hiện ra, trên thực tế, khoảng 2 tháng trước khi Phương Văn Hải xây dựng nhà, ông ta mới bắt đầu làm công việc buôn bán vật liệu xây dựng.