Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 402 - Chương 402 Tôi Tin Cậu Mới Là Lạ

Chương 402

Tôi Tin Cậu Mới Là Lạ


Hòa thượng uống một ngụm trà, đưa tay gõ lên mặt bàn một cái:


- Hiện tại, manh mối đã rất rõ ràng, có một người nào đó đang đứng bên ngoài để thao túng tất cả mọi chuyện, người này khống chế công việc làm ăn của Phương Văn Hải, cho Phương Văn Hải cơ hội phát tài và tiền vốn, đồng thời người đó còn giúp Phương Văn Hải xây dựng căn nhà kia.


- Đó có phải là chúa Jesus không?


Mập mạp bỗng nhiên cười nói:


- Chưa tính đến việc cho người ta cơ hội phát tài, còn đưa cả nhà ở, chuyện tốt như thế, làm sao không rơi đến trên đầu tôi nhỉ.


Tô Bạch liếc thoáng qua mập mạp:


- Anh nguyện ý để mình và người nhà bị ném vào căn nhà đó như những con chuột bạch làm thí nghiệm, chuyện này không phải là không thể.


- Á…


Mập mạp sửng sốt một chút, lập tức không nói gì nữa.


Tiểu Lâm nheo mắt lại nói:


- Xem ra người một nhà Phương Văn Hải thật sự bị người ta coi như vật phẩm làm thí nghiệm, hơn nữa nhìn cách làm này, quả thật rất giống với cách làm của một thính giả nào đó.


- Nếu quả thật đó là tác phẩm của thính giả, hơn nữa nó thật sự không đe dọa đến dân chúng, tính mạng của người nhà Phương Văn Hải cũng không bị nguy hại, dựa theo thói quen của Phát Thanh Khủng Bố mà nói, nó quả thực sẽ không can thiệp.


- Thế nhưng vấn đề ở đây, nếu tất cả mọi chuyện đều do một thính giả nào đó làm, thí nghiệm này đã tiến hành sắp được hai năm rồi, chẳng lẽ còn chưa ra được kết quả mà người đó muốn?


Tô Bạch hỏi.


- A di đà phật, nếu như thính giả kia bỏ mình thì sao?


Hòa thượng vừa mới nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.


Một thính giả có thể xây dựng lên một căn nhà như thế này, rốt cuộc sẽ cường đại đến mức nào chứ?


Nếu như người đó bỏ mình, vậy thứ mà người đó để lại, không phải sẽ vô chủ sao?


- Khụ khu…


Mập mạp ho khan vài tiếng:


- Tôi cảm thấy, bây giờ không phải chúng ta nên lập ra một kế hoạch cụ thể sao? Rốt cuộc chúng ta nên làm như thế nào để vào được căn nhà đó, sau khi đi vào, chúng ta nên làm gì, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục theo dõi bọn họ như thế à?


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Trong đầu bần tăng đang có một kế hoạch, nhưng vẫn dựa theo nguyên tắc không được liều lĩnh làm chủ, về cơ bản, chúng ta đã nắm giữ được tình hình bên ngoài, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành thăm dò căn nhà này.


- Tô Bạch, cậu và Gia Thố thuộc về loại hình cường hóa cận chiến, đến lúc đó, bần tăng, cậu và Gia Thố sẽ cùng nhau đi vào căn nhà kia. Trước đó bần tăng và mập mạp sẽ bố trí một trận pháp ở bên ngoài căn nhà, Tiểu Lâm và mập mạp sẽ ở bên ngoài phụ trách tiếp ứng.


- Lần đầu tiên đi vào, chúng ta vẫn lấy phương thức ôn hòa làm chủ, cố gắng không phá hỏng hệ sinh thái ban đầu của ngôi nhà, chờ sau lần thăm dò này kết thúc, chúng ta có thêm tin tức và tư liệu chính xác hơn, thậm chí là cả nguyên lý vận hành của cả căn nhà này, chúng ta sẽ tiếp tục bố trí kế hoạch sâu hơn.


Từ trước đến nay, mọi chuyện hòa thượng làm đều luôn có trật tự, không liều lĩnh.


- Hiện tại điều tôi lo lắng chính là, bây giờ chúng ta cho rằng người thính giả cường đại kia đã bỏ mình, thế nhưng, nếu như người kia vẫn sống thì sao?


- Khả năng, có chuyện gì đó chậm trễ, cho nên quên mất chuyện này, một khi chúng ta bắt đầu ra tay, xem như đã cùng người đó phát sinh quan hệ nhân quả, người kia có thể trực tiếp ra tay với chúng ta.


Tiểu Lâm hơi bận tâm nói.


Tô Bạch múc cho mình một bát canh, không nhanh không chậm nói:


- Thứ nhất, nó đến cảnh cáo tôi và anh, trên thực tế đã cho thấy rõ sự chột dạ của nó.


- Thứ hai, lão Phương là khách hàng của tôi, ông ta đến tìm tôi để xử lý vấn đề trong nhà mình, tôi vừa mới mở văn phòng thám tử tư nhỏ này, người một nhà đều đang trông cậy vào nó để kiếm tiền ăn cơm, cho nên tôi nhất định phải dốc hết sức để phục vụ khách hàng.


- Người một nhà lão Phương ở chung với quỷ, bị quỷ làm ảnh hưởng, đây là một chuyện thê thảm và đáng thương biết bao.


- Tôi nghĩ, cho dù ông ta không phải là khách hàng của tôi, cho dù chỉ là một người xa lạ, tôi sẽ không nhịn được mà đi giúp đỡ đồng bào của mình, giúp ông ta vượt qua cảnh khốn khổ, đây là nhân quả của chúng ta, cũng chính là lý do để chúng ta bắt đầu.


Tô Bạch uống một ngụm canh, sau đó hắn ngẩng đầu lên, phát hiện ra bốn người còn lại đang dùng một loại ánh mắt tôi tin cậu mới là lạ để nhìn hắn.


- Lão Phương còn chưa đến sao?


Gia Thố ngồi bên trong xe, vừa xoa tay vừa nói.


- Ông ta không ở nhà mình, hẳn là đang ở chỗ tiểu tam, trước đó lúc tôi gọi điện thoại cho ông ta, nói muốn đến giúp lắp đặt miễn phí thiết bị giám sát cho nhà ông ta. Ngay từ đầu, lão Phương thế mà lại hỏi có thể lùi lại sang hai ngày sau không, nhưng sau khi bị tôi từ chối, ông ta đành phải đồng ý một lúc nữa sẽ về nhà.


Tô Bạch mở chai nước, uống một ngụm nước cam.


- Xem ra, ông ta đang ở chỗ tiểu tam vui đến quên cả trời đất, anh nói xem, người thiết kế căn nhà này có dự đoán được hành động của lão Phương hay không? Liệu nó có thoát khỏi những gì mà người kia đã dự kiến trước hay không?


Gia Thố hỏi.


Vào lúc này, hòa thượng vẫn luôn ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần hơi mở mắt ra:


- A di đà phật, bần tăng cảm thấy, hẳn là lệch khỏi kế hoạch ban đầu, nếu không, chúng ta sẽ không có mặt ở đây.


- Ông ta đến tìm Tô Bạch, bản thân nó chính là một mối liên hệ nhân quả, những lời Tô Bạch nói trên bàn cơm, nhìn thì như có vẻ cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng ít ra cũng coi như chiếm một chữ “lý”.


- Có lẽ đây chính là bản chất của con người, bởi vì có tiền, lão Phương bắt đầu ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, còn có cả con riêng, cho nên rất ít khi về cái nhà này, mức độ bị căn nhà này ảnh hưởng cũng rất nhỏ.


- Ông ta chính là sự kết nối giữa căn nhà này và xã hội bình thường của thế giới bên ngoài, cũng coi như một loại nhân tố không ổn định.


- Vậy tại sao căn nhà này không đem lão Phương giải quyết trước?


Vào lúc này, Tô Bạch đặt ra câu hỏi.


- Có lẽ nên coi lão Phương là NPC trong trò chơi này, thứ uy hiếp cảnh cáo các cậu hẳn là chương trình vận hành của trò chơi, giữa hai bên, thật ra về mặt ý nghĩa bản chất không phân chia cao thấp, cho nên nó không có quyền lực cũng như không có tư cách làm gì lão Phương, thế nhưng những người ngoài như chúng ta, hẳn là thuộc về phạm vi công kích của nó, chẳng qua nếu như chúng ta có thể nắm bắt được quan hệ của những nhân vật này, chúng ta cũng có thể hoàn toàn tẩy trắng thân phận của mình, đi vào trong căn nhà.


Hòa thượng chậm rãi nói.


- Chiếc xe con kia, hẳn là xe của lão Phương, cuối cùng ông ta cũng trở về nhà rồi.


Tô Bạch dập điếu thuốc, tắt điều hòa không khí trên xe:


- Đi thôi, các thợ cả, chúng ta xuống xe, đi lắp đặt camera thôi.


Hòa thượng và Gia Thố đều mặc quần áo lao động, đầu đội mũ, hai người gật đầu, sau đó đi xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra dụng cụ và thiết bị đứng ở phía sau lưng Tô Bạch.


- A Bạch, xin lỗi cậu, để cậu phải chờ lâu như thế.


Sau khi lão Phương vừa xuống xe liền đi đến bắt tay với Tô Bạch:


- Công việc của tôi thật sự rất bận rộn, cho nên đón tiếp cậu không được chu đáo.


Chương 402

Bình Luận (0)
Comment