Chương 403
Sau Lưng Lạnh Toát
Tô Bạch mỉm cười, Gia Thố đã điều tra qua, thật ra lão Phương cũng chỉ là chân chạy việc vặt, không cần chạy đi làm việc, không cần xã giao, chỉ cần sắp xếp giao hàng cho các đơn đặt hàng từ trước là được, ông ta nói mình rất bận rộn, đây tuyệt đối là đang nói dối, có lẽ theo bản năng, lão Phương không muốn quá gần gũi với vợ và con cái trong ngôi nhà này.
Đây có thể coi như là giác quan thứ sáu của người bình thường.
- Không sao, Phương tiên sinh, ngày mai tôi còn có một việc khác cần phải xử lý, cho nên tôi tranh thủ hôm nay rảnh rỗi đến lắp đặt một số thiết bị giám sát ở nhà ông, coi như thực hiện lời hứa hẹn trước đó, chuyện của ông, trước tiên chúng tôi sẽ xem lại ghi chép của camera, sau đó mới tiến hành bước tiếp theo, có được không?
- Được được được, Tô tiên sinh, cậu đã làm đến mức này, tôi còn có thể nói gì chứ? Tóm lại, sau này tôi nhất định sẽ giới thiệu văn phòng thám tử tư của cậu cho bạn bè của mình biết, chỉ dựa vào cách làm người của cậu, văn phòng thám tử tư này nhất định sẽ phát đạt.
Lão Phương lôi kéo Tô Bạch đi đến gõ cửa.
- Này, người trong nhà nhanh ra mở cửa, mở cửa, tôi về rồi!
Làm người đứng đầu gia đình, lão Phương về nhà, thế mà còn phải đi gõ cửa, điều này càng khiến Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn:
- Lão Phương, ông không có chìa khóa à?
Vẻ mặt lão Phương ngượng ngùng nói:
- Tôi để quên chìa khóa ở bên trong cửa hàng.
Tô Bạch à một tiếng, không nói gì nữa, một người chủ gia đình, ngay cả chìa khóa nhà đều không thường mang theo bên người, có thể thấy được trong lòng lão Phương không quan tâm đến cái nhà này như thế nào.
Rất nhanh, trong nhà có người đi ra mở cửa, là Tiểu Quyên, con gái của lão Phương.
Tiểu Quyên mặc một bộ quần áo ngủ hoạt hình, dáng vẻ lười biếng, giống như vừa mới từ trên giường đứng lên.
- Con đi ngủ sớm như thế à?
Lão Phương hỏi.
Ánh mắt của Tiểu Quyên không chút thân thiện nhìn thoáng qua cha mình:
- Nếu không ngủ sớm, ban đêm quá ồn ào, không ngủ được.
- Ồn ào ư? Bên cạnh không có nhà nào đang sửa chữa, ồn ào cái gì mà ồn ào, con mau gọi mẹ ra nấu bữa ăn khuya, Tô tiên sinh đến giúp nhà chúng ta lắp đặt camera.
- Muốn nấu thì tự mà nấu, mẹ tôi đang bận.
Tiểu Quyên trực tiếp quay người đi thẳng vào trong.
- Con…
Lão Phương có chút tức giận, quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, xấu hổ nói:
- Tô tiên sinh, cậu đừng để ý, con gái tôi ở nhà bị chiều hư, tính khí hơi cáu kỉnh, bọn trẻ con trong độ tuổi dậy thì đấy mà, đều như thế.
Tô Bạch sờ lên chóp mũi của mình, có lẽ lão Phương không hiểu, thế nhưng trong lòng Tô Bạch rõ ràng, trong lời nói của Tiểu Quyên tuyệt đối có hàm ý. Vào ban đêm khi lão Phương không ở nhà, đoán chừng con trai Tiểu Văn và vợ ông ta ở trên giường mây mưa cả đêm, thế nhưng hiển nhiên lão Phương không nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi bọn họ vào nhà, vợ lão Phương vừa sửa sang lại tóc, vừa đi ra.
- Hôm nay làm sao ông lại đột nhiên trở về?
Sau khi hỏi xong, vợ lão Phương nhìn thoáng qua Tô Bạch, khẽ gật đầu, ra hiệu chính mình đã hiểu:
- Tôi đi chuẩn bị đồ ăn khuya, mọi người làm việc đi.
- Tiểu Văn đâu?
Lão Phương quan tâm con trai mình.
- Thằng bé đang ở trong phòng đọc sách.
Vợ lão Phương trả lời.
- Ồ - Lão Phương khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Bạch:
- Tô tiên sinh, hiện tại có thể bắt đầu được rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau uống mấy chén.
- Được.
Tô Bạch gật đầu ra hiệu cho hòa thượng và Gia Thố.
Gia Thố và hòa thượng mang theo đồ, bắt đầu đi lên lầu.
- Lão Phương, ông ngồi chờ ở đây một lúc, tôi sẽ theo bọn họ lên lầu để chỉ chỗ cần lắp đặt camera, chờ sau khi lắp xong, tôi sẽ kết nối đến máy tính trong nhà và điện thoại của ông, đến khi đó tôi sẽ dẫn ông đi kiểm tra mỗi một vị trí lắp đặt camera.
- Cậu sắp xếp rất chu đáo, vậy tôi nghỉ ngơi một lát.
Lão Phương còn đang ước gì mình được ngồi trên sofa hút điếu thuốc, tránh phải làm khổ mình.
Tô Bạch cười, đi theo Gia Thố và hòa thượng lên tầng 2.
Ba người cùng nhau đi lên lầu.
Tất cả phòng ở trên lầu đều là phòng dành cho khách, phòng ngủ của vợ chồng lão Phương và phòng ngủ riêng của các con đều nằm ở tầng 1, về cơ bản, tầng 2 gần như là nơi để trống, nhưng nơi này coi như sạch sẽ, hẳn là do có người thường xuyên quét dọn.
- Vừa lên đã có cảm giác âm trầm.
Tô Bạch nói.
- Anh đã quên rốt cuộc có những người nào sống trong căn nhà này rồi hả?
Gia Thố nói một cách ý tứ sâu xa, hiển nhiên, ý tứ của anh ta chính là, trong căn nhà này không riêng gì người, còn có cả quỷ, nhân khẩu thật đúng là không ít.
- Một lát nữa chúng ta thử tách ra, cầm điện thoại di động theo để liên lạc, xác nhận trước mặt mình rốt cuộc đang có ai. Nếu ngay cả một người đi theo con đường quỷ tu như Tiểu Lâm cũng không thể phân biệt được sự khác nhau giữa người và quỷ, đoán chừng chúng ta cũng rất khó làm được, cho nên chỉ có thể dựa vào loại phương thức này để phân biệt.
Hòa thượng nói.
- Vậy tôi xuống dưới lầu để lắp đặt camera ở phòng khách trước.
Gia Thố gật đầu, xác nhận xong nhiệm vụ của mình liền đi xuống.
Tô Bạch đi theo hòa thượng cùng nhau vào một căn phòng khách phía đông, hòa thượng bắt đầu lắp đặt đường dây, những chuyện này không có gì phức tạp, cho nên hòa thượng đều làm được.
Hòa thượng đang làm việc, Tô Bạch đi đến ban công châm một điếu thuốc, ban công này nằm ở giữa khu vực tường bao và ngồi nhà. Tô Bạch nhớ rõ vị trí lần trước hắn lén leo tường vào chính là chỗ này, từ nơi đó, Tô Bạch nhìn thấy một “chính mình” và Tiểu Lâm ở trong phòng khách.
Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy Tiểu Văn bỗng nhiên đi đến nơi đó, cậu ta cầm trong tay một quyển sách, trực tiếp ngồi xuống ghế mây trên bãi cỏ.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, nhắn tin:
- Gia Thố, kiểm tra qua phòng ngủ của Tiểu Văn ở lầu 1, nhìn xem Tiểu Văn có ở trong phòng ngủ của mình đọc sách không.
- Được.
Gia Thố trả lời lại tin nhắn.
Hiển nhiên, đối với một nhà toàn tay mơ như nhà lão Phương mà nói, làm sao để cài đặt camera bọn họ cũng không hiểu, cho nên ba người Tô Bạch có quyền hoạt động ở trong nhà ông ta.
Tô Bạch quay đầu lại nhìn thấy hòa thượng đang ở nơi đó bận rộn, buồn cười nói:
- Cũng không cần thiết phải giả bộ cẩn thận như thế.
- Bất cứ chuyện gì đều nên làm một cách nghiêm túc, cũng giống như diễn xuất vậy, ngay cả khi không phải là chính mình cũng phải giả bộ như rất giống.
Hòa thượng nghiêm túc nói.
- Lời này của anh thật đúng là sâu sắc.
Tô Bạch quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Tiểu Văn ở bên dưới.
Không đọc sách trong phòng ngủ, đêm hôm khuya khoắt lại ngồi ở bên ngoài sân đọc sách, hứng thú này thật đúng là quái dị, không sợ bị muỗi đốt.
Một lát sau, Gia Thố nhắn lại.
- Trong phòng ngủ của Tiểu Văn không có ai, trong phòng khách cũng thế.
- Vậy Tiểu Văn này hẳn là thật, đúng rồi, trong phòng khách còn có ai khác không?
- Vợ chồng lão Phương và con gái, con gái của ông ta là Tiểu Quyên đang nói chuyện với cha mình trong phòng khách, hẳn là dự định xin tiền mua quần áo, vừa rồi còn bày ra sắc mặt khó coi cho cha nhìn, lúc xin tiền lại biến thành cô con gái ngoan ngoãn.
Gia Thố trả lời rất nhanh.
- Vậy tôi đi dạo trên tầng 2 xem có nhìn thấy gì không.
Tô Bạch để điện thoại di động xuống, nói với hòa thượng:
- Tôi sang những phòng khác nhìn xem.
- Đi đi, chỗ tôi sắp xong rồi.
Hòa thượng quay đầu lại, nói.
- Ừ.
Tô Bạch rời khỏi căn phòng này, đi dạo quanh tầng 2, hắn đi vào mỗi phòng, nhưng không phát hiện ra gì khác thường, không có người nào bỗng nhiên đi ra.
Không đúng.
Lần trước làm sao Tiểu Lâm lại dễ dàng gặp như thế, kết quả lần này chính mình đến vẫn luôn không gặp phải?
Không thu hoạch được gì, Tô Bạch đành phải quay về căn phòng trước đó, hòa thượng đã lắp đặt gần xong, đang tiến hành vận hành thử.
- Cậu có phát hiện ra gì không?
Hòa thượng hỏi.
- Không phát hiện ra gì, quá kỳ lạ, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tô Bạch vừa nói vừa đưa lưng về phía hòa thượng, đi đến một bên tường, trên đó có treo bức tranh “Hoa hướng dương”, chẳng qua Tô Bạch không thích treo tranh sơn dầu trong phòng ngủ, nó mang đến cho hắn cảm giác kỳ quái.
Lúc này, điện thoại hắn có tin nhắn đến, Tô Bạch nhìn di động.
- Tô Bạch, vừa rồi Tiểu Quyên nói đi lên tầng 2 cầm thứ gì đó, cậu chú ý xem cô ta có lên đó không.
Phía sau lưng Tô Bạch bỗng nhiên lạnh toát.
Bởi vì.
Người gửi tin nhắn trong nhóm chat chính là… Hòa thượng.
Chẳng phải anh ta đang chạy thử camera sau lưng hắn sao, vì cái gì lại còn muốn nhắn tin trong nhóm chat?