Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 404 - Chương 404 Không Thể Tin Tưởng Bất Kỳ Ai Được

Chương 404

Không Thể Tin Tưởng Bất Kỳ Ai Được


“Bất cứ chuyện gì đều nên làm một cách nghiêm túc, cũng giống như diễn xuất vậy, ngay cả khi không phải là chính mình cũng phải giả bộ như rất giống.”


Trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên vang lên lời hòa thượng đã nói trước đó với hắn, bây giờ nhớ lại, những lời này tràn đầy thâm ý.


Đột nhiên.


Tô Bạch chợt phát hiện ra chính bản thân mình vẫn còn xem thường căn nhà này, trước đó Tiểu Lâm mới chỉ lĩnh hội một góc của tảng băng chìm về bí mật và sự kinh khủng của căn nhà này mà thôi.


Tô Bạch xoay người nhìn thấy hòa thượng đã điều chỉnh xong camera, đang nhìn chằm chằm vào hắn.


- Anh làm xong rồi?


Tô Bạch hỏi.


- A di đà phật, làm xong rồi.


Tô Bạch mỉm cười, cầm điện thoại di động lên:


- Tôi trúng chiêu.


- Hả?


Vẻ mặt hòa thượng lộ ra vẻ nghi hoặc.


- Trong điện thoại bỗng nhiên xuất hiện tin nhắn do một người giống như anh gửi đến, nói Tiểu Quyên đã lên lầu, để cho tôi chú ý một chút.


- Đây không phải là tin nhắn do bần tăng gửi đến.


- Thế nhưng nó xuất hiện trong di động của tôi.


Tô Bạch lắc đầu:


- Tôi chỉ có thể nói mình bị trúng chiêu, tôi không biết trước mắt mình là người hay quỷ, hoặc tin tức mà tôi đang nhìn thấy trên điện thoại di động này có phải là do quỷ gây nhiễu hay không.


- Vậy tiếp theo nên làm gì?


Hòa thượng vẫn bình tĩnh như cũ.


- Tôi không biết, cho nên tôi dự định không làm gì.


Tô Bạch xoay người, tiếp tục xem bức tranh “Hoa hướng dương” kia:


- Nếu đã diễn loại trò chơi thật thật giả giả, rất có thể đã chứng minh căn nhà này đang thiếu tự tin. Nếu nó có năng lực, nó hoàn toàn có thể dùng phương thức trực tiếp hơn để công kích chúng ta, không cần thiết phải hư hư thực thực như vậy, đương nhiên, đây có thể chỉ là trò đùa tà ác của căn nhà.


- Giống như Phát Thanh Khủng Bố ư?


- Đúng, nó giống như Phát Thanh Khủng Bố vậy.


Tô Bạch vươn tay ra sờ lên bức tranh này, cảm nhận sự thô ráp của bức tranh:


- Chẳng qua đây là một điều rất đáng sợ, bởi vì tôi không biết anh có phải là thật không, cũng không biết Gia Thố vừa mới nhắn tin cho tôi có phải là thật không. Tôi không biết lát nữa mình đi xuống, gia đình lão Phương mà tôi nhìn thấy là thật hay giả. Có lẽ ngay từ lúc chúng ta được lão Phương dẫn vào cửa, thật ra sự tin tưởng giữa chúng ta đã gần như không còn sót lại chút gì rồi.


Tô Bạch lấy bức tranh xuống, tiếp tục nói:


- Đây là chỗ đáng sợ nhất.


- Đúng là như thế, không thể tin tưởng bất kỳ ai được.


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Thậm chí, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tin tưởng được, bởi vì nếu như chính mình là giả, lại vẫn cho mình là thật, vậy phải làm như thế nào đây?


- Khả năng này không tồn tại, bởi vì nếu căn nhà này có năng lực mô phỏng ra một bản sao giống tôi như đúc, thậm chí còn có thể bắt chước năng lực cường hóa của tôi, đó tuyệt đối không phải là việc mà thính giả có thể làm được, người duy nhất có thể làm được điều này chỉ có bản thân Phát Thanh Khủng Bố mà thôi, hơn nữa đây đang là thế giới hiện thực, không phải thế giới chuyện xưa, cho nên loại tình huống này không có khả năng tồn tại.


- Nhưng nó hoàn toàn không cần thiết phải rắc rối như thế, nó chỉ cần làm tê liệt hệ thống giác quan như thị giác, thính giác của cậu, khi đó cho dù cậu có bóp chết một con kiến, đều có thể cảm thấy mình giống như đang bóp nát một tinh cầu. Điều này hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề mà cậu nói lúc trước.


Nghe thấy hòa thượng nói như thế, dường như Tô Bạch có điều suy nghĩ, sau đó hắn thừa nhận:


- Anh nói đúng, căn nhà này là một không gian lừa gạt, người khác có thể lừa gạt mình, chính mình cũng có thể lừa gạt mình, thật đúng là thú vị.


- Đúng thế, rất thú vị.


Hòa thượng quay người:


- Tôi xuống dưới lầu nhìn xem, cậu có muốn đi cùng không?


- Không.


- Được rồi.


Hòa thượng rời khỏi căn phòng dành cho khách này.


Tô Bạch lẳng lặng ngồi xuống cạnh giường, từ từ quay bức tranh “Hoa hướng dương” theo hướng ngược lại, ở phía sau khung tranh, có một dấu móng tay, dấu móng tay này rất sâu, rất sâu.


- Tôi nhắn nhiều tin trong nhóm chat như thế, vì sao không ai trong số bọn họ nhắn lại? Không phải đã nói có tin tức gì liền thông báo trong nhóm chat luôn ư?


Mập mạp đập điện thoại di động xuống lòng bàn tay, sắc mặt anh ta càng lúc càng Âu Mỹám.


- Hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đó.


Tiểu Lâm nói:


- Đối với căn nhà này mà nói, việc ngăn cách tín hiệu không phải là việc khó khăn gì.


- Có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.


Mập mạp lắc đầu:


- Vẫn nên tiếp ứng bọn họ ra trước rồi nói.


- Không có tín hiệu rõ ràng, chúng ta liều lĩnh mở trận pháp, có thể gây ra kết quả tồi tệ hơn cho bọn họ.


Tiểu Lâm nhắc nhở.


- Nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì.


Trong tay mập mạp cầm một chiếc la bàn:


- Nếu bây giờ không thể truyền tin liên lạc với bọn họ, tôi sẽ thử dùng phương pháp khác, nếu như tiếp tục không liên lạc được, vậy thì lập tức mở trận pháp.


- Anh quyết định là được.


Tiểu Lâm thấy mập mạp đã có chủ ý riêng của mình, anh ta không nói gì thêm nữa, dù sao hiện tại người đang hãm sâu vào căn nhà kia không phải là anh ta.


Tô Bạch ngồi xuống cạnh giường hơn nửa tiếng, sau đó hắn đứng dậy, treo bức tranh này trở về chỗ cũ rồi rời khỏi căn phòng này.


Sau khi xuống cầu thang, Tô Bạch nhìn thấy Tiểu Văn cầm sách đi ngang qua trước mặt mình.


Tính cách của Tiểu Văn hơi quái gở, căn cứ vào lời mập mạp nói, tên nhóc này không hòa đồng, bình thường người có tính cách này thường là loại người rất dễ xuất hiện mối quan hệ mẹ con hỗn loạn kia.


Tiểu Văn đi ngang qua, nhưng hoàn toàn không phản ứng tới Tô Bạch, thế nhưng Tô Bạch lại chủ động đưa tay ra, ấn lên bả vai của Tiểu Văn.


- Chú có việc gì thế?


Tiểu Văn cúi đầu, nhìn cũng không nhìn Tô Bạch lấy một cái.


- Trong phòng khách có ai?


Tô Bạch hỏi.


- Chú tự mình đi nhìn xem.


Tiểu Văn tránh thoát khỏi tay Tô Bạch, đi thẳng về phòng ngủ của mình.


Tô Bạch mím môi, tiếp tục đi lên phía trước, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh tầng 1, Tô Bạch thấy trong đó có người, mở cửa phòng vệ sinh, hắn nhìn thấy Tiểu Văn đang ở trong đó đánh răng.


- Cậu chuẩn bị đi ngủ à?


Tô Bạch hỏi.


- Vâng, chú vất vả rồi, đã muộn như thế còn đến giúp nhà cháu lắp đặt camera, rất cảm ơn chú.


- Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.


- Không, cha cháu nói chú không lấy tiền.


Tiểu Văn nhấn mạnh:


- Được rồi, chú dùng nhà vệ sinh đi, cháu đi nghỉ ngơi, ngủ ngon.


- Ngủ ngon.


Tô Bạch đứng ở trước bồn rửa mặt, dùng dòng nước lạnh lẽo tạt lên mặt mình, cũng không có dùng khăn lau đi, cứ thế mở cửa nhà vệ sinh ra. Ngay lúc cửa mở, Tô Bạch nhìn thấy Tiểu Văn đang đứng trước mặt mình, dáng vẻ buồn ngủ, trong tay cậu ta còn cầm một quyển sách, thấy Tô Bạch ở trong nhà vệ sinh, Tiểu Văn ngoài ý muốn hỏi:


- Chú dùng xong rồi sao?


- Ừ, cậu vào đi.


Tô Bạch khẽ gật đầu với Tiểu Văn, sau đó đi ra ngoài.


Ngay lập tức, ở chỗ góc rẽ, cũng chính là phòng ngủ của vợ chồng lão Phương, Tô Bạch nhìn thấy Tiểu Văn từ trong phòng đi ra, trong tay cậu ta cầm chiếc hộp chuyển phát nhanh, Tô Bạch biết chiếc hộp đó, vốn dĩ nó được đặt trong tủ của vợ chồng lão Phương, là đồ dùng của Tiểu Văn và mẹ.


Đêm nay, hẳn là do lão Phương bỗng nhiên trở về, cho nên để cho an toàn, cậu ta quyết định đem thứ này giấu đến phòng mình.


Chương 404

Bình Luận (0)
Comment