Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 405 - Chương 405 Trắng Bệch

Chương 405

Trắng Bệch


Cầm trong tay thứ đồ dùng cho người trưởng thành, lại từ bên trong phòng ngủ của cha mẹ mình đi ra, bị Tô Bạch bắt quả tang, Tiểu Văn rõ ràng có chút không biết làm sao, cũng may cậu ta liếc thoáng qua đồ trong tay mình, đó là một chiếc hộp chuyển phát nhanh, Tiểu Văn nghĩ có lẽ Tô Bạch không biết bên trong có gì, ngay lập tức, Tiểu Văn trầm mặc, đi ngang qua người Tô Bạch.


Tô Bạch nghiêng người sang, nhìn về phía Tiểu Văn:


- Trong hộp là gì thế?


- Chuyện này không liên quan đến chú.


Tiểu Văn không kiên nhẫn trả lời một câu.


- Thế nhưng tôi là thám tử tư, chuyện tôi muốn biết, tôi có thể biết một cách rất dễ dàng.


- Chú rất phiền.


Tiểu Văn nói.


- Ồ, vậy tôi đi tìm cha cậu, có lẽ cha cậu sẽ có hứng thú tìm hiểu xem trên tay con trai mình đang cầm thứ gì.


Tô Bạch uy hiếp.


Tiểu Văn lập tức luống cuống, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy, mang theo sợ hãi và hoảng hốt nhìn Tô Bạch:


- Rốt cuộc chú muốn làm gì, chuyện này không liên quan đến chú!


- Cậu cho rằng cha cậu để tôi đến nhà cài đặt camera là vì cái gì?


Tô Bạch tỏ ra vẻ thâm trầm nói:


- Thật sự chỉ vì những móng tay kia thôi ư? Tuy cha cậu thường xuyên không về nhà, nhưng chuyện trong nhà, ông ta không phải không biết gì cả.


- Cháu có thể cho chú rất nhiều tiền, chú đừng nói cho cha cháu biết, cầu xin chú.


Trong mắt Tiểu Văn bắt đầu xuất hiện nước mắt, đây là một cậu bé yếu đuối, rất yếu ớt, cho nên khuyết thiếu tình thương của mẹ.


- Cậu về phòng ngủ trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ đến tìm cậu nói chuyện tiền bạc sau.


- Cháu chờ chú.


Tiểu Văn liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó lại nhìn về phía phòng khách, cuối cùng nắm chặt chiếc hộp chuyển phát nhanh trong tay, đi về phía phòng ngủ của mình.


Tô Bạch khoanh tay trước ngực.


- Thật đúng là thú vị, cảm giác giống như đang lật tranh liên hoàn.


Tô Bạch đi đến phòng khách, lão Phương đang ở chỗ đó hút thuốc, Gia Thố và hòa thượng đang lắp đặt camera ở phòng khách.


- Tiểu Văn, con vào bếp giúp mẹ đi, đừng cứ mãi ngây ngốc cắm đầu đọc sách cả ngày như thế, con sắp tự biến mình thành con mọt sách rồi.


- Có người cha nào nói con mình như thế ư?


Vợ lão Phương buộc tạp dề từ trong bếp đi ra, phàn nàn với lão Phương.


- Bà còn nói tôi? Bọn nhỏ đều bị bà làm hư, tôi thật đúng là không biết bà ở nhà dạy dỗ bọn nhỏ như thế nào, bây giờ hai đứa nhỏ một chút lễ phép cũng không có, nhìn thấy tôi, ngay cả một tiếng cha cũng không gọi.


- Ông thật đúng là đồ không có lương tâm, ông tự hỏi lòng mình xem, đây rốt cuộc là do ai tạo ra? Tôi nói cho ông biết, những chuyện mà ông làm, các con đều nhìn ở trong mắt, bọn nhỏ không mù!


- Mụ già xấu xí, hôm nay bà uống lộn thuốc đó hả!


Lão Phương đứng dậy, nâng tay lên, dáng vẻ giống như định đánh vợ để chấn chỉnh lại vị thế của mình.


Lúc này hòa thượng ở bên liền đưa tay ra ngăn cản lão Phương:


- Phương tiên sinh, người ngoài như chúng tôi còn đang ở đây, chúng tôi đã lắp đặt xong camera, vừa rồi cũng đã thử trên điện thoại di động của ông.


Lúc này lão Phương mới ý thức được “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài”, ông ta lập tức thu liễm:


- Đã cài đặt xong hết rồi sao?


- Đúng thế, đã xong hết rồi.


Gia Thố nói.


- Vợ tôi chuẩn bị xong bữa ăn khuya rồi, mời mọi người ở lại dùng bữa.


- Chúng tôi phải vội về nhà, không ở đây ăn cơm được.


Hòa thượng nói.


- Các cậu thật sự không ở lại ăn cơm sao?


- Chúng tôi không ăn.


- Vậy được rồi, để tôi tiễn các cậu ra ngoài.


Lão Phương vừa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, đèn trong phòng khách lóe lên mấy lần, tia chớp chiếu rọi lên gương mặt của tất cả mọi người trong phòng khách.


Trắng bệch…


Có lẽ lâu dài ở trong hoàn cảnh đè nén, ngột ngạt không một tiếng động, một loại áp lực vô hình, cho dù không có nguy cơ sinh tử rõ ràng, nhưng từng giây từng phút thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng, khiến cho bạn không cách nào buông lỏng, không có cơ hội thư giãn, giống như một đại sư điêu khắc đang từng giây từng phút mài dũa trái tim của bạn, khiến cho bạn trở nên mẫn cảm và dễ vỡ, đến sau cùng, rất có thể phòng tuyến lý tính cứ như thế sụp đổ.


Trong nháy mắt những tia chớp xuất hiện, gương mặt của tất cả mọi người đều hoàn toàn trắng bệch, đây là một hiện tượng rất tự nhiên, giống như trong đêm tối có người cầm đèn pin chiếu lên gương mặt mình, hình ảnh đó nhất định cũng rất kinh dị.


Chẳng qua, ngay trong chớp mắt vừa rồi, ý thức của Tô Bạch thiếu chút nữa đã cho rằng xung quanh hắn đều là quỷ, cơ thể nhanh chóng đưa ra phản ứng theo bản năng, nhưng may mắn hắn kịp thời thu hồi lại, thế nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy ra trên người hắn.


Tô Bạch vẫn đang nghĩ đến một vấn đề, đó chính là liệu hắn có thể sử dụng phương pháp thô bạo để phá bỏ ngôi nhà này không, ví dụ như hoán đổi sang trạng thái cương thi, trực tiếp đẩy tường, phá hủy đi xà nhà, đập nát cửa sổ, khiến cho tất cả mọi thứ đều vỡ nát không còn sót lại một thứ gì, để xem còn có vô số Tiểu Văn ở trước mặt hắn đi qua đi lại nữa không.


Thật ra bố cục của căn nhà này cung cấp một nơi tuyệt vời để cho người quỷ ở chung với nhau, bởi vì Tô Bạch đã nhìn ra, người thật và bản sao sẽ không thể xuất hiện trong cùng một khung cảnh, một khi hắn phá vỡ đi tất cả mọi thứ ngăn trở, khiến cho những không gian nhỏ ban đầu thông thành một không gian duy nhất, để xem những thứ tạp nham kia rốt cuộc sẽ làm gì.


Chẳng qua Tô Bạch không làm như thế, một mặt là bởi vì cho dù bây giờ cục diện rất nguy hiểm, rất quỷ dị, thế nhưng cũng rất tinh tế, tinh tế giống như một món đồ sứ quý giá, khiến cho Tô Bạch có một loại cảm giác không muốn phá hỏng nó, Tô Bạch không biết đó là do tâm lý đặc biệt của mình, hay là chính đám người hòa thượng cũng nghĩ như thế.


Mặt khác, Tô Bạch luôn có một loại dự cảm, nếu như hắn dùng vũ lực để phá dỡ ngôi nhà này, rất có thể sẽ mở ra chiếc hộp Pandora. Bởi vì cho đến hiện tại, căn nhà này chỉ lộ ra một mặt quỷ dị của nó, không có thể hiện ra tính công kích, con gái và vợ của lão Phương đều ra ngoài điên cuồng hút lấy dương khí, chuyện này theo đạo lý mà nói, thật ra chính là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, giống như nó chỉ đang không ngừng trêu đùa thần kinh của bạn, không ngừng đùa bỡn bạn, càng không ngừng để tâm trạng của bạn theo hướng mất kiểm soát và phát triển đến giai đoạn thô bạo.


Từ đó đạt đến mục đích của nó.


Hai năm trước một thính giả đã bố trí cục diện này, Tô Bạch không rõ vì sao cho đến bây giờ người kia vẫn còn giữ lại nơi này, là bởi vì ngoài ý muốn bỏ mình? Hay là giống như Lệ Chi rời khỏi nơi này? Hoặc đơn giản là vì cảm thấy chán, mặc kệ nơi này.


- Làm sao bỗng nhiên lại có sét đánh nhỉ?


Lão Phương vỗ ngực, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức nhìn về đám người hòa thượng và Tô Bạch:


- Trên lầu có phòng trống, bây giờ thời tiết bỗng nhiên đổ mưa to, lại còn có cả sét đánh, hay là tối nay mấy cậu ngủ lại nơi này đi?


Vốn dĩ Tô Bạch dự định trực tiếp từ chối, dựa theo lý thuyết mà nói, bước dò xét ban đầu đã kết thúc, tuy không thể nói là rất thành công, thế nhưng cũng không thể nói là thất bại, miễn cưỡng xem như là hoàn thành nhiệm vụ dò đường, hiện tại chính là thời điểm toàn thân lui ra, không cần tiếp tục ngủ lại nơi đây, có trời mới biết cả đêm ở trong căn nhà người quỷ hỗn loạn sẽ xảy ra chuyện gì.


Chẳng qua, hòa thượng và Gia Thố đã trực tiếp đồng ý.


Chương 405

Bình Luận (0)
Comment