Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 406 - Chương 406 Quỷ Đả Tường

Chương 406

Quỷ Đả Tường


“Được rồi, nếu chúng tôi còn từ chối thì thật đúng là không tôn trọng lão Phương, trời mưa lớn như thế, quả thật không thể nào về nhà được.”


- Cảm ơn Phương tiên sinh, làm phiền ông rồi.


Tô Bạch mím môi, hắn không biết hai người hòa thượng và Gia Thố đang đứng trước mặt mình rốt cuộc là thật hay giả, nếu như là thật, khả năng bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì đó đặc biệt, lại không biết hắn là thật hay giả, cho nên không liên lạc với hắn. Ngược lại, nếu hai người đó là giả, như vậy mục đích của bọn họ đã rất rõ ràng, thông qua lời đồng ý của hai con quỷ, sau đó thúc đẩy chính bản thân hắn đồng ý ngủ lại ở nơi này một đêm.


- Phương tiên sinh, rất xin lỗi ông, nhà hai người thợ lắp đặt này quả đúng là rất xa, thế nhưng sáng mai tôi thật sự có chuyện cần làm, tối nay còn cần phải về nhà chuẩn bị một số thứ. Như vậy đi, tối nay hai người bọn họ ngủ lại chỗ này, nhân tiện kiểm tra hiệu quả của hệ thống camera giám sát trong nhà ông, nếu người cầm móng tay kia lại dám đến, bọn họ cũng có thể giúp đỡ ông bắt người, còn tôi xin phép đi về trước, tôi để xe của mình ở bên ngoài, trở về cũng tương đối dễ dàng hơn.


- Tô tiên sinh, vậy cứ làm theo ý kiến của cậu đi, tối nay hai người thợ cả sẽ ngủ lại nhà tôi, bây giờ tôi sẽ tiễn cậu ra ngoài.


Lúc Tô Bạch đi qua bên người Gia Thố và hòa thượng, hắn còn cố ý quan sát vẻ mặt của hai người bọn họ, chẳng qua từ trên nét mặt, quả thật không nhìn ra suy nghĩ thật sự trong lòng bọn họ.


Được rồi, chính mình an toàn ra ngoài trước rồi nói sau.


Lão Phương mở cửa đưa Tô Bạch ra ngoài, đi lên phía trước khoảng hơn mười mét liền đến cổng lớn, bước qua cổng, điều đó đồng nghĩa cắt đứt mối liên quan với căn nhà này.


Gia Thố và hòa thượng có ra ngoài hay không, trước đó hai người kia là người hay quỷ, trong lúc này Tô Bạch không cách nào đi truy cứu những vấn đề đó nữa, chính bản thân mình rời đi trước rồi nói sau, chuyện này không thể nói là hắn ích kỷ, bởi vì hòa thượng và Gia Thố không phải kẻ ngu, vào lúc này Tô Bạch lựa chọn ở lại nơi đây mới là lựa chọn không sáng suốt.


Mưa rất lớn, cả Tô Bạch và lão Phương đều đi rất nhanh, thế nhưng, đúng lúc này, lão Phương đột nhiên trượt chân, cảnh tượng này khiến cho Tô Bạch hơi cảm thấy ngoài ý muốn, trán của lão Phương đập xuống đá cuội trên con đường từ cửa nhà đến cổng lớn, sau khi ngã xuống liền trực tiếp bất tỉnh nhân sự, Tô Bạch ngồi xổm xuống kiểm tra, hắn phát hiện ra lão Phương vẫn còn hơi thở, có lẽ bỗng nhiên bị va chạm khiến ông ta té xỉu.


Lão Phương là đầu mối liên hệ của căn nhà này với thế giới bên ngoài, hơn nữa, trước đó thông qua điều tra của mọi người đã đưa đến một kết luận, bởi vì do tính đặc thù của bản thân lão Phương, cho nên dường như trong căn nhà này, không có con quỷ nào có thể bắt chước được ông ta, vì vậy có thể khẳng định, lão Phương chính là nhân vật chủ chốt trong căn nhà có đủ loại cục diện huyền nghi này.


Hai năm trước, vì sao thính giả kia lại lựa chọn gia đình lão Phương để tiến hành thí nghiệm? Chẳng lẽ thật sự là vì lão Phương không thường xuyên ở trong căn nhà này, cho nên mới tránh được chuyện bị quỷ bắt chước?


Cho dù như thế nào đi chăng nữa, Tô Bạch không thể tự mình rời đi, sau đó cứ để lão Phương hôn mê trong trời mưa, ngộ nhỡ sau cùng quả thật có chuyện gì không may xảy ra với ông ta, như vậy đối với đám người Tô Bạch còn muốn tiếp tục điều tra ngôi nhà này mà nói, đó chắc chắn là một tổn thất lớn.


Tô Bạch cúi người cõng lão Phương lên, Tô Bạch đưa tay ra đẩy cửa cổng, trước tiên dẫn theo lão Phương rời khỏi nơi này rồi nói.


Chẳng qua, ngay lúc Tô Bạch đẩy cửa cổng ra, đột nhiên một cảm giác choáng váng ập đến, Tô Bạch phát hiện ra chính mình lại đang đứng ở cửa nhà, cách cửa cổng còn hơn mười mét, lão Phương đang được hắn cõng trên lưng.


Tô Bạch liếm môi, một lần nữa đi về phía cửa cổng, đá cuội trên mặt đất hơi cứng, khoảng cách không phải quá xa, thế nhưng lần này hơi thở của Tô Bạch trở nên nặng nề, cuối cùng, khi tay hắn lại một lần nữa chạm đến cửa cổng, một cơn choáng váng rất nhỏ ùa đến, Tô Bạch một lần nữa phát hiện ra bản thân hắn đang đứng ở trước cửa nhà, cách cửa cổng còn một con đường nhỏ trải đá cuội hơn 10 mét.


- Quỷ đả tường ư.


(Quỷ đả tường: Là hiện tượng khi bạn đi lạc ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.)


Cuối cùng Tô Bạch cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra trên người mình.


Loại chuyện quỷ đả tường vẫn luôn được lưu truyền trong truyền thuyết dân gian, nó có sức ảnh hưởng tương đối lớn, hơn nữa đã có không ít người từng trải qua, thế nhưng đối với Tô Bạch mà nói, việc hắn gặp phải quỷ đả tường có chút không được bình thường, dù sao Tô Bạch không phải người có thể chất yếu ớt, hơn nữa, đối với quỷ mà nói, thể chất cương thi trên người hắn có tác dụng khắc chế nhất định.


Thế nhưng loại chuyện này vẫn xảy ra, hiện tại Tô Bạch rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác hoảng sợ giống như lúc trước Tiểu Lâm nhìn thấy quỷ, nhưng lại không phát giác ra đối phương là quỷ.


Vào lúc này, lão Phương đang nằm hôn mê trên lưng hắn bỗng nhiên mơ màng tỉnh lại, ông ta hơi ngoài ý muốn nói:


- Tô tiên sinh, tôi làm sao thế?


- Lão Phương, vừa rồi ông bị ngã xuống đất ngất đi, tôi dự định đưa ông đến bệnh viện.


- Ôi dào, đi bệnh viện gì chứ, đầu của tôi hơi đau một chút thôi, không vấn đề gì lớn, trên đời này có ai không mấy lần chân nam đá chân chiêu chứ? Tô tiên sinh, làm phiền cậu đưa tôi về nhà, để cho tôi nằm nghỉ một lúc là được.


Tô Bạch nắm chặt tay lại, sau đó buông ra, hắn xoay người đối mặt với cửa nhà, chính mình vừa mới từ nơi này đi ra, lại muốn đi vào ư?


Bỗng nhiên, một luồng lệ khí chiếm lấy đầu óc Tô Bạch, luồng lệ khí này không phải do người khác gây ra cho hắn, mà là từ sâu trong nội tâm Tô Bạch, bởi vì sự tình đã rất rõ ràng, căn nhà này không muốn để hắn rời đi, mà chính là hy vọng bản thân hắn một lần nữa quay lại bên trong.


Quỷ đả tường cao thâm, hòa thượng và Gia Thố không rõ là người hay quỷ, bỗng nhiên xuất hiện mưa rào kèm sấm chớp…


Ngươi muốn ông đây quay lại, vậy ông đây…


Ngay khi trong lòng Tô Bạch có xúc động muốn lật bàn, một âm thanh rất nhỏ bỗng nhiên vang lên, truyền vào trong tai Tô Bạch. Âm thanh này rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhưng nó thực sự tồn tại, khiến cho nội tâm Tô Bạch lập tức rơi vào trong hoảng hốt, bắt lấy nó, truy tìm nó, tìm kiếm nó. Dần dần Tô Bạch phát hiện ra mọi thứ trước mặt hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo, dường như vào lúc này tất cả thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác của hắn đều bị xé ra, đó là một tầng ngụy trang, đó là một lớp da, một lớp da dán lên tất cả các giác quan của hắn, hoàn toàn đánh lừa mọi nhận thức của bản thân hắn.


- Thiên quân nghe lệnh, lão quân giá lâm, hồn hề quy lai, hồn hề quy lai…


(Hồn hề quy lai: Hồn này trở về.)


Chương 406

Bình Luận (0)
Comment