Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 407 - Chương 407 Đi Ra

Chương 407

Đi Ra


Giọng nói càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, đây là giọng nói của mập mạp.


Tô Bạch hít sâu một hơi, bỗng nhiên lắc đầu, chờ đến khi hắn một lần nữa mở mắt ra, Tô Bạch phát hiện chính mình còn đang đứng ở trước cửa cổng, còn lão Phương thì đang đứng ở bên cạnh hắn.


- Tô tiên sinh, cậu quên cầm thứ gì sao?


Hiển nhiên lão Phương cảm thấy thời gian Tô Bạch đứng ở trước cửa suy nghĩ hơi dài.


- Không, không có…


Tô Bạch đưa tay mở cửa đi ra ngoài.


Sau đó cửa cổng đóng lại.


Tô Bạch đứng ở bên ngoài cổng, nhìn thấy Tiểu Lâm và mập mạp đang đứng ở bên cạnh xe hắn.


Đi ra rồi…


- Cuối cùng cậu cũng đi ra rồi.


Mập mạp lập tức chạy đến bên cạnh Tô Bạch, trên dưới kiểm tra cả người Tô Bạch một lần.


- Anh làm gì thế?


Tô Bạch hỏi.


- Tôi kiểm tra xem cậu là người hay quỷ.


Mập mạp trả lời.


- Anh không thể phân biệt được đó là người hay quỷ đâu.


Lúc này Tiểu Lâm cũng đi đến nói.


- Cút đi.


Tô Bạch mắng hai con hàng này, sau đó đi đến bên cạnh xe, từ trong xe lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp bình, một hơi uống sạch, lúc này cảm xúc trong lòng hắn mới lắng xuống:


- Hòa thượng và Gia Thố còn chưa có đi ra à?


- Không, vừa rồi tôi dùng la bàn chỉ cảm ứng được cậu.


Trong tay mập mạp còn cầm một chiếc la bàn, đây là di vật của thính giả người da đen, lúc trước mập mạp đổi nó từ trong tay Tô Bạch.


- So với tôi, hẳn là bọn họ giữ được bình tĩnh hơn.


Tô Bạch ngồi vào trong xe, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nặng nề hít vào một hơi:


- Tôi thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đi phá nhà rồi.


- Vừa rồi, tôi cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà mở trận pháp.


Mập mạp tiếp tục nói:


- Nhưng ngay lúc tôi vừa dự định mở trận pháp, tôi phát hiện ra một chỗ không đúng.


- Là cái gì?


Tô Bạch hơi hiếu kỳ hỏi anh ta, hắn cũng muốn biết nếu vừa rồi bản thân hắn dùng vũ lực sẽ xảy ra chuyện gì.


- Hưng phấn.


Mập mạp nói ra hai chữ này.


- Hưng phấn ư?


Tô Bạch không hiểu cho lắm.


- Lúc tôi chuẩn bị mở trận pháp để cưỡng chế đưa các người đi ra, tôi cảm ứng được một loại hưng phấn, cảm giác hưng phấn này là từ bên trong ngôi nhà truyền đến.


Mập mạp rất nghiêm túc nói:


- Rõ ràng căn nhà kia đã chờ đợi giây phút này quá lâu, cho nên khi nó cảm nhận được tôi sắp mở trận pháp ra, nó không thể kiềm chế được nổi tâm trạng của mình, để lộ ra một phần liền bị tôi nhận ra, đây là giác quan thứ sáu của pháp sư trận, tin tôi đi, cảm giác của tôi không sai đâu.


- Hưng phấn.


Tô Bạch gẩy tàn thuốc:


- Nếu không phải anh lên cơn, điều đó có nghĩa căn nhà này rất hoan nghênh anh dùng trận pháp để phá vỡ nó, đúng không?


- Đúng thế, chính là ý tứ này, sau đó tôi bị dọa đến mức nhanh chóng dừng lại trận pháp, một lần nữa tiếp tục dùng la bàn để tìm kiếm hơi thở của các người, lúc trước cậu ở nơi nào? Trước đó tôi không cách nào cảm ứng được cậu, nhưng đột nhiên lại có thể cảm ứng ra được một luồng hơi thở rất nhỏ của cậu.


- Tôi vừa mới…


Tô Bạch trầm ngâm một chút rồi nói:


- Tôi vừa mới đi ra cửa nhà, đang ở ngoài sân.


- Điều đó có nghĩa là, cái tường bao này là một vòng tròn lớn, căn nhà là một vòng tròn nhỏ, hiệu quả ngăn cách của vòng tròn nhỏ mạnh hơn, khu vực giữa vòng tròn lớn và vòng tròn nhỏ sẽ có hiệu quả ngăn cách kém hơn một chút.


Mập mạp phân tích:


- Hiện tại tôi còn không thể cảm ứng được hòa thượng và Gia Thố, bây giờ bọn họ còn đang ở trong nhà giở trò quỷ à?


Mập mạp nói xong câu đó, nhíu mày nói tiếp:


- Con mẹ nó, thật đúng là có thể giở trò quỷ.


Hiển nhiên mập mạp nghĩ đến vợ và con gái của lão Phương.


Từ đầu đến giờ vẫn luôn rất ít nói, lúc này Tiểu Lâm đưa tay chỉ vào căn nhà, cười tự giễu:


- Các anh nói xem, căn nhà này có giống một phần mộ không?


- Sao cậu lại có loại cảm khái này?


Mập mạp nhíu mày nói:


- Đến lúc này rồi còn dùng mấy biện pháp tu từ để ví von.


- Đây là một loại khả năng mà tôi vừa nghĩ đến, thính giả kia phí hết tâm tư làm ra căn nhà này, rốt cuộc là để làm gì?


- Trước đó các anh nói đó là một thí nghiệm, là một trò chơi, điều này có vẻ không đúng lắm, dù cho hai năm trước thính giả kia có trâu bò đến mức nào đi chăng nữa, thế nhưng Phát Thanh Khủng Bố vẫn có thể dễ dàng nhào nặn người đó, hơn nữa độ khó khăn trong thế giới chuyện xưa cũng theo đó mà bị đẩy lên cao.


- Làm ra căn nhà này cần phải phí hết tâm tư, hao tốn rất nhiều tư nguyên, đây là chuyện không thể nghi ngờ, thế nhưng…


Tiểu Lâm nói đến đây liền lắc đầu.


- Anh nói tiếp đi.


Tô Bạch lại hút một điếu thuốc, nheo mắt lại, có lẽ, trong một số thời điểm, chân tướng sự việc chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất, nhất là hiện tại đối với tình huống thật sự của căn nhà này, mọi người vẫn cảm thấy rất rối loạn, có lẽ một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện có thể tạo ra một bước đột phá.


Chẳng qua lúc này Tiểu Lâm lại lắc đầu cười khổ:


- Tôi không thể diễn tả ra một cách rõ ràng, bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đưa hai người bên trong ra trước đã.


Trước đó mập mạp vẫn luôn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, lúc này lại cố ý đi đến bên cạnh Tô Bạch, giả bộ như thò tay vào trong xe để lấy thuốc lá, nhưng ngón tay cái của anh ta lại ở trước mặt Tô Bạch, chỉ vào vị trí của Tiểu Lâm ở bên ngoài xe.


Tô Bạch khẽ gật đầu.


Hẳn là con hàng Tiểu Lâm này đã phát hiện hoặc đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại không có ý định nói ra.


Có lẽ, trước khi nói ra những lời này, ngay cả chính bản thân anh ta cũng chưa nghĩ ra, thế nhưng lúc nói ra, đúng lúc nghĩ đến điểm mấu chốt, cho nên rất không được tự nhiên bỏ qua đề tài này.


Tô Bạch khẽ gật đầu, ra hiệu chính mình cũng nhìn thấy.


Mập mạp là kẻ quen hố người khác, dĩ nhiên có thể nhìn ra được sự khác thường của Tiểu Lâm, chẳng qua nếu người ta đã không muốn nói, chính mình lại không thể dùng sức mạnh, nói thẳng ra là không có biện pháp nào.


Chỉ là Tô Bạch vẫn lấy điện thoại di động ra, đem hai chữ “phần mộ” lưu vào trong mục ghi nhớ của điện thoại di động.


- Rõ ràng là có thể đi ra ngoài, tôi không tin lấy năng lực của Gia Thố và hòa thượng lại không ra được nơi này, thực ra bên trong tuyệt đối không quá mức nguy hiểm đúng không?


Mập mạp liếc thoáng qua Tô Bạch, hỏi.


Tô Bạch lắc đầu:


- Tôi không gặp phải nguy hiểm gì có thể thực sự uy hiếp đến tính mạng của mình, thế những ở lâu trong hoàn cảnh và sự việc đó sẽ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.


Mập mạp chậc chậc mấy tiếng rồi nói:


- Hay là cậu gọi điện nói ví của mình bị rơi trong nhà lão Phương, để lão Phương mở cửa cho cậu đi vào? Như thế cậu có thể dễ dàng đi tiếp ứng Gia Thố và hòa thượng.


Tô Bạch lắc lư điện thoại di động của mình trong tay:


- Tôi có thể gọi điện thoại cho lão Phương, thế nhưng tôi sẽ nói bây giờ mình còn có việc bận, lát nữa sẽ nhờ một người đàn ông mập mạp đến nhà ông ta cầm giúp ví tiền.


- Á…


Mập mạp trầm ngâm một lát:


- Tôi cảm thấy chuyện này nên thương lượng lại.


Chương 407

Bình Luận (0)
Comment