Chương 408
Nước Hoàng Tuyền
Hiển nhiên mập mạp cũng không nguyện ý mạo hiểm đi vào, anh ta nhìn thấy Tô Bạch đi ra với dáng vẻ mất hồn mất vía, lấy loại tính cách bệnh tâm thần như Tô Bạch đều có thể bị làm thành dạng này, anh ta không muốn đi vào chịu tội.
Lúc này Tiểu Lâm cũng ngồi vào trong xe, anh ta lấy ra tai nghe và bắt đầu nghe nhạc, anh ta ngồi rất vững vàng.
Cùng lúc đó, Tô Bạch nhìn thấy trong quần áo của Tiểu Lâm dường như có một luồng năng lượng dao động.
Tô Bạch và mập mạp liếc nhau, mập mạp lấy điện thoại di động, nhắn cho Tô Bạch một tin:
- Tên nhóc này biết mình vừa nói lỡ miệng, cho nên dùng pháp khí mở ra phòng ngự, để đề phòng chúng ta đột nhiên công kích cậu ta.
Tô Bạch cười, Tiểu Lâm này thật đúng là cẩn thận, dù sao cái giá phải trả khi vô duyên vô cớ đi công kích người tuyệt đối không có quan hệ nhân quả với mình là quá cao, cho dù là mập mạp hay Tô Bạch đều không nguyện ý đi làm điều đó, hai người cùng nhau liên thủ, không khó để chế ngự Tiểu Lâm vốn đã bị Cát Tường làm cho bị thương, nhưng nếu chỉ vì an nguy của Gia Thố hay hòa thượng… Khụ khụ, dù cho mập mạp hay là Tô Bạch đều không nguyện ý làm thế, nói cho cùng, hai người không giống Lôi Phong, không có tình cảm sâu đậm hay cao thượng như vậy.
- Tôi đói rồi, tôi xem gần đây có quán đồ ăn nào không, tôi gọi ít thức ăn ngoài.
Mập mạp cũng ngồi vào trong xe.
Hiện tại có ba người đàn ông đang ngồi trong xe, tình hình hơi không tự nhiên, bởi vì ba người bọn họ đều không biết bây giờ tiếp tục ở lại nơi này để làm gì, thế nhưng nếu cứ thế lái xe rời đi, dường như cũng không quá thích hợp, có lẽ, chỉ có thể chờ mong giờ phút nào đó, hòa thượng và Gia Thố tự mình có thể đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, bởi vì phòng dành cho khách đã lâu không có người ở lại, cho nên nơi này lộ ra rất quạnh quẽ, việc này không liên quan đến độ dày của chăn màn, cũng không liên quan đến việc trong phòng có mở điều hòa không khí hay không.
Hòa thượng và Gia Thố ngủ trên một chiếc giường, cho dù lão Phương có khách sáo như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cho hai người thợ lắp đặt camera mỗi người ngủ một phòng.
Gia Thố và hòa thượng đều là tăng nhân, cả hai đều rất yên tĩnh, sau khi rửa mặt, hai người bọn họ cứ thế nằm trên giường, không ai nghịch di động, không ai nghe nhạc hay tán gẫu, cứ như thế đi nghỉ ngơi.
Đại khái sau khi đi ngủ được ba tiếng, hòa thượng là người đầu tiên ngồi dậy trước, xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ.
Gia Thố cũng lập tức ngồi dậy, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng dành cho khách đều là ở tầng 2, người một nhà lão Phương ở tầng 1, hiển nhiên đêm nay lão Phương dự định ngủ lại nhà, dù sao bên ngoài mưa to kèm sấm chớp, thế nhưng trên thực tế, ba người Tô Bạch ở bên ngoài lại căn bản không nhìn thấy giọt mưa nào, mà ở trong đó, thỉnh thoảng lại thấy sấm chớp vang dội.
Phần lớn đèn trong nhà đều đang tắt, cho nên mỗi lần tia chớp xuất hiện, luôn có một luồng ánh sáng lóe lên trong phòng, cộng thêm tiếng mưa to ngoài trời, mang đến cho người ta một loại cảm giác âm Âu Mỹđáng sợ.
Hòa thượng chậm rãi đi xuống cầu thang, anh ta đi rất chậm, giống như sợ quấy nhiễu đến người nào, chờ đến lúc anh ta đi xuống tầng 1, nhìn thấy một phòng vệ sinh vẫn sáng đèn, bên trong rõ ràng có người.
Hòa thượng đi đến, khẽ gõ cửa.
Cửa phòng vệ sinh được mở từ bên trong ra, vợ lão Phương đang ở trong đó.
- Chàng trai trẻ, ở trên tầng 2 có nhà vệ sinh đó.
Vợ lão Phương nói.
- Tôi không tìm được.
Hòa thượng trả lời.
Hiện tại vợ lão Phương đang mặc đồ ngủ, lộ ra phần lớn da thịt, thế nhưng bà ta đang không dùng nhà vệ sinh, mà chính là dọn dẹp bồn cầu.
- Bồn cầu bị tắc sao?
Hòa thượng hỏi.
- Đúng, rất phiền phức, tôi đang thông bồn cầu.
Vợ lão Phương oán giận nói.
- Vì sao bà không gọi chồng dậy?
- Lão Phương ngủ say như chết, gọi như thế nào cũng không dậy, hơn nữa ông ta đâu có quan tâm đến chuyện trong nhà, ở trong mắt ông ta, đây giống như một khách sạn vậy, nếu như không phải trong nhà bỗng nhiên xuất hiện nhiều móng tay không rõ lai lịch như thế, ông ta căn bản không trở về.
Hiển nhiên bà ta có oán khí rất lớn với chồng mình.
- Để tôi làm cho.
Hòa thượng nói.
- Đàn ông các cậu có sức lớn, được rồi, làm phiền cậu.
Vợ lão Phương lui ra, đưa dây kẽm trong tay mình cho hòa thượng.
Hòa thượng cầm lấy dây kẽm hướng về phía bồn cầu đảo qua, bên trong có thứ gì đó chặn lấy, nhưng lại không lấy ra được.
- Chàng trai trẻ, chiếc bồn cầu này có thể di chuyển sang chỗ khác, tôi cảm thấy hẳn là bên trong ống thoát nước bị chặn gì đó.
Vợ lão Phương nhắc nhở.
Hòa thượng khẽ gật đầu, vươn tay nhấc bồn cầu lên, bồn cầu thế mà rất dễ dàng bị di chuyển đi, điều này thật đúng là kỳ quái, bình thường bồn cầu đều là cố định, thế nhưng nơi này rõ ràng không phải như thế.
Bên dưới bồn cầu có một đường ống thoát nước, hòa thượng tiếp tục dùng dây kẽm đảo qua, một dòng nước vàng bắt đầu chảy ra ngoài.
Không thối.
Đây không phải là hỗn hợp phân và nước tiểu.
Hòa thượng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay quẹt một ít, sau đó để lên miệng mút.
- Chàng trai trẻ, bẩn đó.
Vợ lão Phương đứng phía sau lưng hòa thượng nhắc nhở.
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Nước hoàng tuyền, không bẩn.
Gia Thố và hòa thượng một trước một sau rời giường, anh ta cũng đi xuống lầu, chẳng qua, anh ta không rẽ sang bên trái như hòa thượng, hòa thượng đi về phía nhà vệ sinh, còn anh ta rẽ sang bên phải, đi đến chỗ xa nhất.
Căn phòng ở bên trong cùng tầng một là phòng của Tiểu Văn, lúc này đèn trong phòng Tiểu Văn vẫn sáng, Tiểu Văn mặc đồ ngủ ngồi ở trước bàn đọc sách.
Tiểu Văn không phải là một cậu nhóc thích học tập, điều này căn cứ vào sự điều tra của mập mạp có thể biết được.
Mặt khác, lúc ở trong trường học, về cơ bản Tiểu Văn đều ở trong lớp, không đi chơi, cũng không gây chuyện, phần lớn thời gian cậu ta đều đang kéo dài công việc. Mập mạp đã đi thăm dò qua, ở trong lớp, thành tích của Tiểu Văn chỉ có thể coi là đếm ngược, thuộc về loại hình học sinh nhìn thì rất nỗ lực học tập, thế nhưng căn bản tâm tư không ở trên việc học, cậu ta rất thích đọc sách, nhất là ở bên trong căn nhà này, trong tay Tiểu Văn luôn có một quyển sách, quyển sách kia cùng cậu ta như hình với bóng.
Gia Thố đứng ở bên ngoài cửa, cửa không khóa, lộ ra một khe hở.
Cốc cốc cốc…
Gia Thố khẽ gõ cửa.
Tiểu Văn cảm thấy ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn thấy Gia Thố đẩy cửa đi vào.
- Chú có chuyện gì thế?
- Cậu đang đọc sách gì vậy?
Gia Thố hỏi, dường như anh ta đã quên đi mình chỉ là thân phận người thợ ngủ nhờ nhà gia chủ.
- Chú đoán xem?
Tiểu Văn cười, đưa bìa sách về phía Gia Thố: “Lịch sử của những ngôi mộ Trung Quốc”.
- Cậu thích đọc loại sách này ư?
Sau khi đi vào, Gia Thố chỉ đứng cạnh cửa, không đi vào sâu bên trong.
- Vâng, chú thì sao?
Tiểu Văn khép quyển sách lại, đặt nó lên bàn.
- Ở chỗ tôi thường gặp tục Thiên Táng, thi thể của người chết sẽ được Thần Ưng trên trời mổ, từ đó nhận được đại chúc phúc và thành kính đối với thân thể mình.
- Bị Thần Ưng mổ thi thể, thật đúng là một loại phương thức mai táng rất duy mỹ.
Tiểu Văn nhìn bìa quyển sách, đưa tay lên đó vuốt ve:
- Nếu những người ở nơi này đều có thể được như thế thì thật tốt.