Chương 409
Đây Không Phải Là Máy Chơi Game
“Mỗi nơi đều có một tập tục khác nhau, người của những nơi đó đều có cái nhìn không giống nhau về tử vong, không có đúng sai, không có ưu khuyết, chỉ có thích hợp hay không, trên thực tế, người đã chết chính là chết, cụ thể hậu sự phía sau như thế nào, đó chỉ là một phương thức giày vò mà thôi.”
Gia Thố nói.
- Thế nhưng, nếu lúc đầu cho rằng mình đã chết, kết quả lại không chết, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu Văn đột nhiên hỏi Gia Thố vấn đề này, sau đó cậu ta đứng dậy, đi vào bên giường của mình.
- Cậu muốn nghỉ ngơi rồi à?
- Không, bây giờ vẫn còn sớm.
- Sớm ư?
- Chú à, chú nên biết, bây giờ quả thực còn sớm.
Tiểu Văn đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Đối với người trẻ tuổi mà nói, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi nói xong, Tiểu Văn cúi người nằm rạp trên mặt đất, đưa tay cầm lấy thứ gì đó ở dưới gầm giường.
- Cậu tìm gì thế?
- Máy chơi game, cháu lén mua nó, mẹ cháu không biết, ban ngày cháu không dám chơi, sợ bị mẹ biết, chỉ có buổi tối mới dám lấy ra chơi.
- Cậu thích trò chơi gì?
- Tomb Raider.
Tiểu Văn nói:
- Cháu rất có hứng thú với những thứ liên quan đến phần mộ.
Gia Thố nhìn thấy Tiểu Văn nằm sấp ở đó thật lâu hỏi:
- Cậu chưa lấy được à?
- Vâng, lần trước bị cháu giấu sâu bên trong rồi.
- Để tôi đến giúp cậu.
- Vâng, cảm ơn chú.
Tiểu Văn tránh ra, Gia Thố nửa quỳ xuống, thò tay vào bên trong gầm giường, sau đó nhanh chóng lấy ra một xương sọ của người.
- Đây không phải là máy chơi game.
Tiểu Văn nói.
Gia Thố khẽ gật đầu, đem xương sọ đặt sang một bên, tiếp tục đi tìm máy chơi game.
Xương chậu, xương đùi, một xương sọ khác, cùng với rất nhiều xương người được Gia Thố lần lượt lấy ra, mỗi lần móc ra xương người, Tiểu Văn đều ở bên cạnh nghiêm túc nói đây không phải máy chơi game, Gia Thố lại nghiêm túc đi móc.
Dần dần, Gia Thố đã móc từ dưới gầm giường ra một đống xương, chiếm một nửa phòng ngủ, thế nhưng xương cốt dưới gầm giường lại giống như vô cùng vô tận.
Tiểu Văn tiếp tục ở bên cạnh, không ngừng nghiêm túc nói: Đây không phải máy chơi game.
Tô Bạch luôn không có hứng thú với mấy món như hamburger và gà rán, một mặt đây là thức ăn nhanh, trong món ăn không mang theo quá nhiều thành ý, một phương diện khác có lẽ là do lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn luôn xem thường những thứ này.
Ở thời đại mà KFC vẫn là một thứ xa xỉ, mẹ của hắn lại rất không thích mấy món đồ ăn nhanh này, điều đó cũng ảnh hưởng đến Tô Bạch, cho dù khi đó Tô Bạch cảm thấy hương vị của hamburger và gà rán không quá khó chịu, thế nhưng do chịu sự ảnh hưởng của mẹ, hắn liền cảm thấy gà rán và hamburger không tốt như thế.
Ngược lại, đối với loại thức ăn này, mập mạp luôn ưa thích không rời, một mình anh ta có thể ăn hết hai cánh gà, hai đùi gà, hai hamburger, ba suất gà viên, hai suất khoai tây chiên, bây giờ còn đang tiếp tục ăn bánh trứng và cánh gà, khẩu vị thật đúng là tốt.
Tiểu Lâm cũng ăn không ít, chỉ có một mình Tô Bạch cầm hamburger một lúc lâu mà chỉ mới ăn được mấy miếng.
Chờ sau khi ăn xong, mập mạp cầm một túi nilon lớn rác vứt ra bên ngoài xe, ngồi trên ghế lái, thỏa mãn vỗ bụng mình.
- Ôi, thật đúng là dễ chịu, không biết trong đó Gia Thố và hòa thượng có ăn gì chưa, cho nên vừa rồi tôi cố ý ăn nhiều hơn một chút, coi như thay bọn họ ăn chung với mọi người.
Mập mạp có chút thương cảm nói.
- Tôi tin anh.
Tô Bạch nói.
- Ha ha, trời sắp sáng rồi.
Mập mạp nhìn sắc trời:
- Cậu nói xem, sau khi trời sáng, bọn họ có thể đi ra chứ?
Tô Bạch lắc đầu:
- Tôi không biết.
Mập mạp thở dài:
- Nhưng dù sao mọi người cũng là do cậu tìm đến, Tô Bạch à, cậu cũng phải làm chút gì đó đi chứ, nếu không lần sau xảy ra chuyện gì, cậu không kéo được người đến nữa đâu.
- Anh nói giống như lần này là bởi vì một cuộc điện thoại của tôi mà các anh lập tức chạy đến cứu tôi.
Tô Bạch cười tự giễu một tiếng.
- Mập mạp, trong lòng anh hẳn là rõ ràng, ngay cả tôi đều có thể bình yên vô sự đi ra khỏi nơi đấy, hai tên gia hỏa kia là cường hóa chuyên nghiệp về phương diện đó, tính cách thì lại ở cấp bậc lão hồ ly, anh cho rằng lúc đó bản thân tôi đều có thể đi ra, bọn họ không thể ra ngoài ư?
Mập mạp lắc đầu:
- Móa nó, tôi không nguyện ý suy nghĩ theo chiều hướng đó. Trên thực tế, tôi không quá lo lắng, ngay cả cậu cũng có thể đi ra khỏi căn nhà đó, chứ đừng nói đến bọn họ, thậm chí hai người bọn họ còn không cần tôi đi đón liền có thể tự mình rời khỏi đó, tôi không muốn nghĩ đến việc hai người bọn họ ở bên trong phát hiện ra thứ gì rồi ăn mảnh, kết quả tôi chỉ có thể ngồi ngoài cửa ăn KFC, trong lòng tôi không quá thăng bằng.
- Ăn mảnh ngon ăn như thế ư?
Vào lúc này Tiểu Lâm bỗng nhiên chen vào một câu:
- Không dễ như thế đâu.
- Cậu đó, biết cái gì thì mau nói đi? Cần gì phải giấu giấu diếm diếm như thế chứ?
Mập mạp giơ tay ra:
- Đừng quá tham lam như thế, được không?
- Tôi không biết gì hết.
Tiểu Lâm nở nụ cười gợi đòn nhìn mập mạp.
Tô Bạch không để ý đến tranh luận giữa mập mạp và Tiểu Lâm, hắn đưa tay ra bên ngoài cửa sổ, phần gương chiếu hậu đã bị phủ một lớp sương, trời đã sắp sáng rồi.
Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nhìn thấy cửa cổng mở.
Mập mạp và Tiểu Lâm lập tức cũng đưa mắt nhìn theo.
- Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến rồi.
Mập mạp gãi tóc của mình.
Rất nhanh, một người từ bên trong đi ra, vừa đi vừa mặc áo khoác, là lão Phương.
Lão Phương đứng ở trước cửa nhà mình nhổ nước bọt, sau đó vươn vai, lập tức lấy chìa khóa xe, leo lên chiếc xe mà ông ta đỗ ở cửa nhà, chiếc xe nhanh chóng khởi động, đi về phía ngã tư.
Mập mạp liếc thoáng qua Tô Bạch:
- Cái đó… Chúng ta đi cùng lão Phương, hay là tiếp tục ở lại chỗ này?
- Nếu anh muốn đi theo ông ta thì đi, tôi vẫn muốn tiếp tục chờ ở đây, dù sao trước đó anh nói đúng, cho dù như thế nào đi chăng nữa, hòa thượng và Gia Thố là do tôi gọi đến, tôi cũng nên làm chuyện gì đó.
Sau khi nói xong, Tô Bạch chủ động xuống xe.
Mập mạp liếc thoáng qua Tiểu Lâm:
- Cậu thì sao?
- Ở lại nơi này thì làm được gì chứ? Trước tiên đi theo lão Phương, thật ra chúng ta có thể giành thời gian tiếp tục thay Gia Thố điều tra xem, rốt cuộc ai là người đã giúp lão Phương phát tài.
Tiểu Lâm đề nghị.
- Được, ông đây sẽ cùng cậu đi theo dõi lão Phương, A Bạch, một mình cậu ở chỗ này cẩn thận một chút, đúng rồi, đây là nước và đồ ăn vặt, cậu giữ lại ở đây mà ăn, chúng tôi lái xe đi trước.
Từ trong tay mập mạp nhận lấy nước và đồ ăn, Tô Bạch lạnh nhạt đi đến một chỗ đầu ngõ, tìm một tấm bìa cứng trải lên mặt đất, sau đó ngồi xuống.
Mập mạp và Tiểu Lâm lái xe đi theo lão Phương ra ngoài.
Một lần nữa châm điếu thuốc lá, Tô Bạch không hút, hắn chỉ kẹp trong tay, nhìn khói thuốc lá lượn lờ, lông mày hắn khi thì nhíu chặt, khi thì buông lỏng.