Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 410 - Chương 410 Quả Nhiên

Chương 410

Quả Nhiên


Nói chung, vị trí của những ngôi nhà tái định cư thường không tốt lắm, xung quanh không có những trung tâm mua sắm lớn, cũng không có dòng người tấp nập, cho nên nơi này có vẻ hơi lạnh lẽo buồn tẻ, lại thêm những ông chủ đầu cơ bất động sản đều không phải kẻ ngốc, trước khi phát triển một dự án bất động sản nào đó, bọn họ luôn tìm người xem phong thủy.


Bởi vì người có thể mua được những căn nhà đắt tiền đó, sẽ không thiếu chút tiền mời thầy phong thủy xem vị trí trước khi quyết định mua. Phong thủy của nơi này không tốt, âm mạch ở ngay đây, chỉ có thể luân lạc thành khu vực tái định cư.


Vào lúc này, chuông điện thoại di động của Tô Bạch vang lên, Tô Bạch lấy ra xem, màn hình hiển thị là Sở Triệu gọi đến.


Tô Bạch nghe máy, hắn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Sở Triệu, mang theo sợ hãi và bất an, giống như tâm trạng của anh ta đang hoàn toàn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ.


- A Bạch, tôi còn sống, ha ha ha, tôi còn sống, rất nhiều người đã chết, chết rất nhiều người, thật sự có rất nhiều người chết…


- Chúc mừng cậu.


Tô Bạch vứt đi điếu thuốc đã hút gần hết của mình, hắn rất lo lắng cho trạng thái này của Sở Triệu, mỗi lần đi vào thế giới chuyện xưa, Sở Triệu đều rất khẩn trương, ngay cả khi đi ra ngoài, anh ta còn không khống chế được cảm xúc của mình, hiển nhiên Sở Triệu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được tiết tấu và bầu không khí của Phát Thanh Khủng Bố.


Đột nhiên Tô Bạch nhớ đến điều gì đó, hắn lập tức hỏi:


- Đúng rồi, trước đó cậu giúp tôi giới thiệu mối làm ăn, bây giờ tôi đang ở nhà lão Phương để giúp ông ta xử lý mấy chuyện.


Tô Bạch cố ý thăm dò.


- Lão Phương ư? Cái quỷ gì thế? Tôi dự định giới thiệu mối làm ăn cho cậu, nhưng không phải lần trước tôi đã nói với cậu rồi sao, để chuẩn bị cho việc đi vào thế giới chuyện xưa, cho nên tôi xin nghỉ hai ngày để ở nhà điều chỉnh lại tâm trạng, hiện tại mới từ thế giới chuyện xưa đi ra, còn chưa kịp giới thiệu mối làm ăn cho cậu đâu.


Bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Bạch hơi dùng lực, trong ánh mắt Tô Bạch lóe lên một tia sáng.


Quả nhiên!


Đường ống dưới bồn cầu theo động tác dùng dây kẽm móc lên của hòa thượng, nước bắt đầu càng ngày càng nhiều, dòng nước có màu vàng không ngừng cuồn cuộn chảy ra, giống như vô cùng vô tận.


Dựa theo những gì hòa thượng nói, đây là nước hoàng tuyền, tuy không có mùi vị gì, thế nhưng dường như nó lại mang theo oán khí đến từ địa ngục, người bình thường dính vào loại nước này sẽ dẫn đến vận khí giảm xuống, thường xuyên xui xẻo.


Nước càng lúc càng nhiều, nhưng cho dù chảy như thế nào, nó đều không chảy ra khỏi phòng vệ sinh, mà chính là không ngừng tập trung lại trong đó, nó không chảy ra các khe hở khác, mà liên tục tích trữ xung quanh khu vực nhà vệ sinh.


Dần dần mặt nước ngày càng lên cao, thời gian trôi qua, nước đã đến hông của hòa thượng, vóc dáng của vợ lão Phương không cao lắm, nước đã đến ngực bà ta, thế nhưng bà ta vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cứ như thế nhìn hòa thượng dùng dây kẽm khơi thông cống nước.


Sau một khoảng thời gian nữa, nước đã nhấn chìm hai người.


Hòa thượng tiếp tục công việc của mình ở dưới nước, vợ lão Phương cũng ở dưới nước nhìn hòa thượng làm việc.


Cảnh tượng này rất quỷ dị.


Cuối cùng, dây kẽm giống như bị mắc kẹt vào thứ gì đó.


Lúc này, rốt cuộc trên gương mặt vợ lão Phương cũng hiện ra vẻ kích động, bà ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng không ngừng có bọt khí từ trong miệng bà ta thoát ra, không nghe được rốt cuộc bà ta nói gì, thế nhưng nhìn sắc mặt của bà ta, có lẽ dễ dàng đoán ra được, hòa thượng đã tìm được thứ mà bà ta muốn móc ra rồi.


Chẳng qua, chính vào lúc này, hòa thượng lại buông lỏng tay.


Dây kẽm còn đang kẹt trong đường ống, thế nhưng hòa thượng không hề cầm nó nữa, lúc chuẩn bị đạt được mục đích, hòa thượng lại từ bỏ.


Vào lúc này, vợ lão Phương bổ nhào qua, hai tay nắm lấy dây kẽm, cố gắng móc ra được đồ vật bên trong. Chẳng qua ngay tại thời điểm hai tay vợ lão Phương chạm vào dây kẽm, nước hoàng tuyền đang lấp đầy trong nhà vệ sinh bỗng nhiên sôi trào, nhiệt độ không cao, thế nhưng đúng là nó đang sôi trào, mang theo một vòng xoáy và áp lực đáng sợ, giống như một bồn tắm lớn đang được xả đầy nước, vào lúc này đột nhiên mở nắp, nước nhanh chóng chảy xuống dưới.


Hai tay của vợ lão Phương vẫn nắm chặt lấy dây kẽm, thế nhưng hai chân và cơ thể của bà ta đã bắt đầu ở trong nước không ngừng xoay vòng, hòa thượng đứng ở một bên, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, chắp tay trước ngực.


Giống như,


Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy điều gì, tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến mình.


Chìm trong nước hoàng tuyền, hòa thượng dường như không cảm thấy ngạt thở.


Đại khái khoảng hơn 10 giây sau, nước hoàng tuyền trong nhà vệ sinh từ đâu đến liền đi về đó, vợ lão Phương quỳ ở nơi đây, dây kẽm cũng bị rút ra, thế nhưng không móc được thứ gì lên.


Nước trong nhà vệ sinh rút đi, không để lại bất kỳ một vết nước đọng lại, thậm chí ngay cả kệ khăn cũng rất khô ráo, dường như nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì.


- A di đà phật.


Lúc này hòa thượng đang niệm một tiếng Phật.


- Á!!!


Vợ lão Phương phát ra một tiếng thét giận dữ, bà ta nghiêng đầu, hung dữ nhìn chằm chằm hòa thượng.


- Vì cái gì, vì cái gì!


Hòa thượng không trả lời, chỉ xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.


Trong lúc đó, hòa thượng chỉ nói một câu:


- Trời đã sáng rồi.


- Không phải máy chơi game.


- Không phải máy chơi game.


- Không phải máy chơi game.


Gia Thố không ngừng móc được xương người từ bên trong gầm giường ra, Tiểu Văn càng không ngừng đứng ở bên cạnh nói ra một câu như thế.


Cuối cùng, vào khoảnh khắc Gia Thố cầm lấy được một đoạn xương bàn tay, lại có chút không kéo ra được.


Ánh mắt Tiểu Văn đột nhiên sáng lên:


- Chính là cái này, đây là máy chơi game, chú nhanh lấy ra đi, chú, dùng thêm sức, nhanh lấy nó ra!


Gia Thố bắt đầu phát lực, trên mặt anh ta cũng bắt đầu có mồ hôi chảy xuống, trước đó anh ta lấy được rất nhiều xương người từ dưới gầm giường ra, nhưng đều không chảy một giọt mồ hôi nào, lúc này lại bắt đầu mồ hôi đầm đìa.


Thời gian dần trôi qua, tay Gia Thố dần dần kéo ra bên ngoài, hiển nhiên là đồ bên trong sắp bị lôi ra.


Trên mặt Tiểu Văn càng thêm chờ mong, dường như máy chơi game của cậu ta sắp thật sự được lấy ra.


Trong cổ họng Gia Thố phát ra một tiếng gầm, lực đạo trên tay lại một lần nữa tăng lên, cuối cùng khi vật kia sắp được kéo ra, một phần xương tay đã lộ ra bên ngoài giường, chỉ thiếu một chút nữa là ra đến bên ngoài.


Tiểu Văn nắm chặt tay, trên mặt tràn đầy nụ cười.


Thế nhưng đúng lúc này, tay Gia Thố bỗng nhiên buông lỏng, cả người anh ta ngồi trên đất, xương tay không bị lực nào kéo ra nữa, nó lập tức bị hút vào bên trong gầm giường, theo sau đó, xương người trong phòng đều hóa thành tro bụi, tan thành mây khói, thậm chí ngay cả một chút xíu tro bụi cũng không lưu lại.


Trên sàn nhà chỉ còn lại dấu vết mồ hôi Gia Thố chảy xuống.


Bịch.


Tiểu Văn ngã quỵ trên mặt đất, vẻ mặt không dám tin.


Gia Thố dùng tay lau trán mình, trên mặt anh ta không có gì mất mát, cũng không có may mắn, hiển nhiên tất cả mọi chuyện đều nằm trong suy tính của anh ta, cho dù là trước khi kéo, hay là lúc cố ý buông tay, tất cả đều nằm trong trình tự kế hoạch của Gia Thố.


Chương 410

Bình Luận (0)
Comment