Chương 411
Đầu Người
“Dựa vào cái gì, vì cái gì!”
Trong hốc mắt Tiểu Văn bắt đầu chảy máu, hai tay không ngừng đập lên sàn nhà.
Gia Thố không để ý đến một Tiểu Văn đã bắt đầu không kiềm chế được nỗi lòng của mình, anh ta đứng lên, vỗ nhẹ tay mình, bởi vì lúc trước kéo đoạn xương kia ra, trên lòng bàn tay anh ta xuất hiện một vết máu ứ đọng màu đỏ.
Phải biết rằng sức mạnh thể chất của Gia Thố còn mạnh hơn huyết thống cương thi của Tô Bạch, dù sao bây giờ anh ta từ Phật nhập ma, cơ thể chính là ma thể.
Đi ra khỏi phòng ngủ của Tiểu Văn, Gia Thố quay đầu nhìn thấy hòa thượng đi ra, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
- Cảm ơn vì đã tiếp đãi.
Gia Thố vẫy tay, đi về phía phòng khách, bên phía phòng khách chính là cửa ra, hòa thượng cũng đi theo sau lưng Gia Thố,
Tiểu Văn và vợ lão Phương, một người ở trong phòng ngủ, một người ở trong phòng vệ sinh, cả hai đều không đi ra, dường như cứ như thế bỏ mặc.
Chẳng qua lúc hòa thượng và Gia Thố đi đến phòng khách, trong căn phòng khách hơi Âu Mỹám, có một cô gái đang ngồi trên sofa, mặc dù là sáng sớm, thế nhưng ánh sáng còn chưa đủ, trong phòng khách cũng không bật đèn, cho nên cô gái ngồi đó lộ ra rất bí ẩn.
- Em trai và mẹ tôi đều bị các người chọc tức đến mức phát khóc, các người là công nhân mà cha tôi dùng tiền thuê đến, sao có thể ức hiếp chủ thuê như thế?
Trong miệng Tiểu Quyên giống như đang ăn táo, vừa nói, môi vừa động.
- Chúng tôi đã lắp đặt xong camera, bây giờ đã đến lúc chúng tôi nên rời đi, cảm ơn vì lòng hiếu khách của các người.
Gia Thố đáp lại.
- Cha tôi còn chưa có trở về, trước khi ông ta chưa về, các người không thể rời đi, đây là quy củ đãi khách, làm con gái, tôi không thể làm trái điều đó.
Tiểu Quyên mỉm cười, rời khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Gia Thố, dùng cơ thể mình cố ý cọ xát lên người Gia Thố:
- Hơn nữa nhà tôi cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, hai người cứ vội vã rời đi như thế làm gì? Chẳng lẽ hai người sợ hôm nay không có tiền lương? Yên tâm đi, nhà tôi sẽ trả gấp đôi cho các người.
Đúng lúc này, cơ thể hòa thượng bỗng nhiên run lên, cả người lập tức đỡ lấy vách tường, chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt anh ta nghẹn đến mức đỏ bừng, cơ thể cũng dần dần trở nên vặn vẹo, ngay sau đó, ngực hòa thượng phồng lên, một chiếc dây kẽm cứ thế đột nhiên từ trong ngực hòa thượng đâm xuyên ra ngoài, giống như trước đó nó vẫn luôn ở trong cơ thể của hòa thượng, bây giờ mới chui ra.
Trên người hòa thượng máu me đầm đìa, hòa thượng không mặc áo cà sa, mà chính là mặc một bộ quần áo lao động, thế nhưng lúc này, máu tươi nhiễm lên quần áo lao động, giống như phủ lên người hòa thượng một chiếc áo cà sa màu đỏ tươi.
Ngay sau đó là Gia Thố, anh ta đứng nguyên tại chỗ, chỉ nắm chặt tay, sau đó ngẩng đầu lên, một chiếc xương bàn tay thế mà từ trong miệng của anh ta thò ra, máu tươi bắt đầu từ trong miệng Gia Thố không ngừng chảy ra, cơ thể anh ta căng cứng, có thể thấy được hiện tại Gia Thố thống khổ và bị giày vò như thế nào.
Lúc này vợ lão Phương từ trong nhà vệ sinh đi đến phòng khách, Tiểu Văn cũng đi từ phòng ngủ đến phòng khách, cộng thêm Tiểu Quyên, ba người đứng chung một chỗ, sau đó cả ba cùng rời khỏi phòng khách, dọc theo thang bộ đi đến tầng 2, lặng yên không một tiếng động, giống như quỷ mị.
Dây kẽm còn đang không ngừng từ trong cơ thể của hòa thượng chui ra, miệng vết thương liên tiếp xuất hiện, các sợi dây kẽm xuyên qua các vị trí khác nhau trên cơ thể hòa thượng, khiến cho người ta có loại cảm giác da đầu tê dại.
Chiếc xương bàn tay kia dường như không ngừng muốn banh miệng Gia Thố ra, phía dưới giống như còn có thứ gì đó muốn đi ra, cơ thể của Gia Thố không ngừng phồng lên.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Văn với dáng vẻ ngái ngủ từ trong phòng mình đi đến, trong tay cậu ta là một quyển sách, Tiểu Quyên cũng từ trong phòng ngủ của mình đi ra, hai người bắt đầu ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc của mình, chủ yếu là sách và đồ dùng học tập, sau đó vợ lão Phương buộc tạp dề cũng vội vàng chạy ra, vừa nói xin lỗi mẹ ngủ quên mất với Tiểu Văn và Tiểu Quyên, vừa nhanh chóng đi vào trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Một nhà ba người dường như hoàn toàn không nhìn thấy Gia Thố và hòa thượng trong phòng khách, tự nhiên làm công việc thường ngày của mình, giống như trên sân khấu kịch, một nhóm khác nói lời chào cảm ơn, một nhóm khác bắt đầu lên trình diễn.
Hòa thượng há miệng, khó khăn nói ra hai chữ:
- Mộ… Phần…
Bên trong miệng Gia Thố có một chiếc xương bàn tay, anh ta không thể nói chuyện, nhưng vẫn quỳ xuống, dùng ngón tay, khó khăn viết xuống một chữ “sống” bằng máu của mình.
Một bên là hình ảnh một nhà ba người ấm áp, một bên là Gia Thố và hòa thượng đang chịu đựng thống khổ giống như trong luyện ngục, đồng thời diễn ra cùng một lúc, không can thiệp lẫn nhau.
Tô Bạch không ngừng lắc lư điện thoại di động trong tay mình, cuộc trò chuyện với Sở Triệu đã kết thúc, rất hiển nhiên, có người cố ý giới thiệu lão Phương đến văn phòng thám tử tư của hắn, thậm chí còn ngụy trang thành dáng vẻ của Sở Triệu để lừa gạt lão Phương, hoặc là có một khả năng khác, thật ra lão Phương cố ý đến văn phòng thám tử tư của hắn, thông qua chuyện móng tay quỷ, cố ý khơi dậy sự hứng thú của hắn với căn nhà này, sau đó từng bước từng bước đưa hắn vào trong ván cờ.
Cụ thể là loại tình huống nào, Tô Bạch không rõ ràng cho lắm, hiện tại dường như không cách nào điều tra được rõ ràng. Bây giờ tình huống tốt nhất chính là hòa thượng và Gia Thố có thể tự mình đi ra, một lần nữa năm người tụ họp lại một chỗ, sắp xếp lại mọi chuyện một lần.
Bây giờ hòa thượng và Gia Thố ở trong nhà, mập mạp và Tiểu Lâm ở bên ngoài, bản thân hắn thì một mình ở ngoài nhà chờ đợi, năm người bị chia cắt.
Đúng lúc này, một chiếc xe con lái đến.
Đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, đây là xe của lão Phương.
Trong tay lão Phương xách theo hai chiếc túi nilon rồi xuống xe, đi đến trước cửa nhà, bắt đầu gõ cửa.
- Mẹ bọn nhỏ à, tôi thấy bà ngủ say như thế, không tiện gọi bà dậy nấu bữa sáng, tôi ra bên ngoài mua bữa sáng về, bà nhanh cho các con ăn sáng trước, đừng để bọn nhỏ đi học muộn.
Từ góc độ của Tô Bạch nhìn sang, hai chiếc túi nilon trong tay lão Phương rất nóng hổi, thế nhưng trong đó không phải là chiếc bánh bao nóng hầm hập và sữa đậu nành, mà chính là hai thứ hình tròn đầy máu nóng hổi…
Đầu người…
Lúc nhìn thấy hai chiếc đầu người mà lão Phương đang xách trong tay, trong nháy mắt, trái tim Tô Bạch đột nhiên dừng lại một lúc, cơ thể vô thức căng lên. Chẳng qua Tô Bạch không biết chính mình muốn đi làm gì, cũng không hiểu bản thân hắn có thể đi làm gì, trực tiếp xông lên liều mạng với lão Phương, để xem rốt cuộc hai chiếc đầu người này có phải là của mập mạp và Tiểu Lâm không ư?
Tô Bạch mím môi, hai thanh địa ngục hỏa shotgun bị hắn nắm chặt trong tay, trên thực tế, cả người hắn đã vận sức chờ phát động. Bởi vì Tô Bạch đứng ở đối diện một con hẻm nhỏ, cho nên có thể che khuất ánh mắt của lão Phương, thế nhưng nếu hai cái đầu người trong tay lão Phương thật sự là Tiểu Lâm và mập mạp, lão Phương có thể giết chết hai thính giả, làm sao có thể bị loại góc chết thị giác này che đậy?