Chương 412
Muốn Kết Thúc
Do dự, chần chờ, mờ mịt, đủ loại cảm xúc không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, Tô Bạch rất ít khi có loại tâm trạng này, bình thường gặp phải tình huống này, Tô Bạch sẽ không nhịn được mà đi lật bàn, cho dù chỉ là vì muốn nhìn một chút chân tướng, thế nhưng từ khi bắt đầu vào căn nhà này, cho tới bây giờ nhìn thấy lão Phương xách theo hai chiếc đầu, dây thần kinh của Tô Bạch luôn vô thức bị kích thích kéo dài, tạo ra một loại cảm giác rã rời và lười biếng, hiển nhiên loại dũng khí kia không phóng ra được.
Vợ lão Phương đi ra mở cửa, đón lão Phương vào nhà.
Rầm một tiếng.
Cửa đóng lại.
Tô Bạch chán nản quỳ trên mặt đất, bờ môi khô nứt, cắn chặt răng, Tô Bạch không rõ, cũng không biết chính mình nên làm gì bây giờ, dường như, thật ra bản thân hắn có thể đi thẳng một mạch.
Đội ngũ này quả thật là do chính hắn khởi xướng, thế nhưng trong lòng Tô Bạch cũng rõ ràng, tập hợp được những người này đến đây không phải vì mặt mũi và uy tín của hắn, mà chính là vì hắn đã tìm được một chuyện thú vị và có thể cất chứa lợi ích to lớn. Chính lợi ích đã khiến cho những người này tụ tập cùng nhau, đồng thời, bản thân mỗi người còn có tính toán cho riêng mình.
Gia Thố và hòa thượng còn chưa có đi ra, bên trong nhất định là có yếu tố cố ý ở lại. Tiểu Lâm rõ ràng đã phát hiện ra cái gì, mập mạp lại cùng Tiểu Lâm đi theo dõi lão Phương, chẳng bằng nói là đi tiến hành trao đổi lợi ích, dựa vào năng lực móc nối làm ăn với thính giả của mập mạp, việc lấy được bí mật từ chỗ Tiểu Lâm không khó khăn gì.
Kết quả, người khởi xướng là Tô Bạch, thật ra chính là người do dự và cô đơn nhất, cho dù hắn có thể dùng một cuộc điện thoại để mời nhiều người đến như thế, chẳng qua những người này hoàn toàn chỉ mang thái độ lính đánh thuê, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích.
Tô Bạch không già mồm, hắn nhìn thoáng được điểm này, trong lòng hắn cũng không cảm thấy mất cân bằng, thế nhưng chính bởi vì nhìn thoáng được, cũng chính vì loại tâm lý này mà trước đó hắn có thể thản nhiên tiếp nhận cục diện, dẫn đến việc cho dù nhìn thấy trong tay lão Phương xách theo đầu của mập mạp và Tiểu Lâm, Tô Bạch cũng không có nhiệt huyết xông lên.
Tô Bạch cầm điện thoại lên bấm số của mập mạp.
“Bán tình yêu của em, anh sẽ phải cõng khoảng nợ lương tâm…”
Tiếng nhạc chờ của mập mạp vang lên.
- Alo, A Bạch, có chuyện gì thế, chúng tôi vừa mới làm mất dấu của lão Phương, bây giờ đang đi tìm ông ta.
Mập mạp thế mà lại không có việc gì?
Gần như tương đương với một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu giội xuống dưới, để cho Tô Bạch hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Lão Phương trở về, tôi vừa nhìn thấy ông ta đi vào trong nhà.
Tô Bạch nói.
- Móa nó, lão Phương này có gì đó không thích hợp, năng lực phản theo dõi của ông ta có chút mạnh, hơn nữa thời gian không khớp, từ lúc chúng tôi mất dấu ông ta đến giờ, không đủ để ông ta lái xe về nhà.
Lúc này bên phía mập mạp truyền đến giọng nói của Tiểu Lâm.
- Có lẽ phạm vi ảnh hưởng của căn nhà này đang khuếch đại ra.
- Đúng thế, nó đã được khuếch đại ra.
Tô Bạch liếm môi, hắn không ngốc đến mức nói cho mập mạp biết mình vừa nhìn thấy trong tay lão Phương xách đầu của hai người bọn họ, sau đó chính mình không xông lên xem một chút tình hình. Chẳng qua Tô Bạch đồng ý với kết luận của Tiểu Lâm. Trong tay lão Phương xách theo đầu người, vừa rồi Tô Bạch vô thức cho rằng đó là mập mạp và Tiểu Lâm, bản thân hắn thiếu chút nữa đã xông lên, bây giờ nhìn lại, lúc lão Phương đưa lưng về phía hắn gõ cửa, có lẽ lúc đó ông ta vẫn luôn mang theo nụ cười âm trầm “nhìn chằm chằm” vào hắn, muốn dẫn dụ hắn chủ động xông lên.
Đáng chết, ngươi cho rằng đang chơi game sao, tất cả mọi người đều là quân cơ trên tay ngươi ư?
Ngươi cho rằng mình là ai?
Ngươi cho rằng mình là Phát Thanh Khủng Bố à?
- Khi nào hai người trở về.
Tô Bạch hỏi.
- Bây giờ chúng tôi về ngay đây, nếu ông ta đã về, chúng tôi cũng lập tức quay lại, thế nhưng trở về cũng không có việc gì để làm, chẳng lẽ cứ tiếp tục đỗ xe trước cửa nhà ông ta, sau đó ngồi ngẩn người ở đấy?
Tô Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua địa ngục hỏa shotgun trong tay mình, cười nói:
- Tôi đang xem có thể mời một đội thi công đến đây phá dỡ căn nhà một cách bất hợp pháp không.
- Con mẹ nó, có cần cực đoan như thế không? Làm như thế sẽ chết rất nhiều người, đây là bao nhiêu nhân quả, đồ thiểu năng trí tuệ, cậu cho rằng chỉ cần có tiền liền có thể coi trời bằng vung à?
- Anh ta chỉ đang nói giỡn với anh thôi.
Vào lúc này, Tiểu Lâm nói chen vào:
- Thật ra anh ta có ý tứ muốn kết thúc.
- Muốn kết thúc?
Mập mạp không hiểu rõ cho lắm:
- Con mẹ nó, tại sao phải kết thúc?
- Không phải kết thúc, tôi cảm thấy, trước tiên chúng ta có thể tạm thời dừng lại, nhìn xem tình hình thực tế của Gia Thố và hòa thượng, đến bây giờ, hai người bọn họ còn chưa có đi ra.
Lúc này Tiểu Lâm nhận lấy điện thoại của mập mạp, hiển nhiên mập mạp đang lái xe trở về:
- Tô đại thiếu gia à, đây không giống với tính cách của anh, chuyện biết khó mà lui, người khác có thể làm được, loại người như tôi có thể làm được, nhưng hẳn là anh không làm được, chẳng lẽ, ngoại trừ nhìn thấy lão Phương trở về, anh còn đồng thời nhìn thấy thứ gì khác?
- Tôi không biết.
Tô Bạch không có trả lời tôi không nhìn thấy, mà chính là trả lời tôi không biết, ý tứ đã rất rõ ràng, hắn quả thật đã nhìn thấy cái gì đó, nhưng hắn không nói cho bọn họ biết.
- Chúng ta là một tiểu đội, anh không thể…
Tiểu Lâm nói đến đây, đột nhiên không nói nổi nữa, bởi vì anh ta phát hiện ra, trên phương diện này, anh ta không có tư cách chỉ trích Tô Bạch, bởi vì trước đó anh ta cũng đã đoán ra được một chuyện, nhưng lại cố ý không nói.
Lúc này, mập mạp vừa dùng sức ấn còi để cho xe phía trước nhường đường, vừa mang theo cảm xúc buồn bực nói:
- Con mẹ nó, đợi lát nữa trở về, mỗi người đều đem chuyện mà mình biết nói ra, mẹ nó chứ, có giấu diếm cũng không mọc thêm quả trứng nào!
- Nếu không đồng ý, mọi người liền dứt khoát tách ra, chúng ta đã tập hợp cùng một chỗ thì cùng nhau phát tài, nếu không muốn chơi, mọi người sẽ dừng lại, ai về nhà nấy!
- Được.
Tiểu Lâm trầm ngâm một lát rồi đồng ý:
- Tôi có thể nói ra suy đoán lúc trước của mình.
- Được.
Tô Bạch đồng ý.
- Thật ra, tôi cũng có việc cần nói.
Lúc này, bỗng nhiên mập mạp nhẹ giọng nói.
- Mẹ kiếp, tên mập mạp chết bầm nhà anh, vừa rồi còn bày ra giọng điệu đàng hoàng, thật đúng là không biết xấu hổ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng của Tiểu Lâm.
Lúc này ở trong phòng khách, cơ thể của hòa thượng đã thủng trăm ngàn lỗ, từng sợi dây kẽm xuyên qua cơ thể anh ta, cho dù người có sinh cơ ngoan cường như hòa thượng cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa, hòa thượng dựa người vào trên vách tường trong phòng khách, cơ thể của anh ta đã hơi lạnh.
Gia Thố lại càng thêm thê thảm hơn, cơ thể của anh ta bị căng nứt, ma thể hoàn toàn xụi lơ trên sàn nhà.
Hai thi thể cứ như thế nằm trên sàn nhà lạnh băng, nhưng ở trên bàn cơm trong phòng khách, Tiểu Quyên, Tiểu Văn và vợ chồng lão Phương đều không coi ra gì, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.