Chương 413
Đào Hoa Nguyên Ký Thấy Hoa Đào
Trước đó Tô Bạch nhìn thấy lão Phương xách theo hai cái đầu người về nhà, nhưng sau khi về đến nhà, đầu người trong túi nilon lập tức biến thành sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao, người một nhà quây quần bên nhau ăn sáng, cảnh tượng ấm áp đã lâu chưa từng xuất hiện.
Dựa vào phản ứng của bọn họ có thể thấy, bọn họ quả thật không nhìn thấy hai cỗ thi thể chết thảm đang ở cách mình không bao xa, bởi vì bất cứ người nào đều không thể làm đến dáng vẻ nhắm mắt làm ngơ, cho dù là ảnh đế đoạt giải Oscar.
Đúng lúc này, lão Phương bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì:
- Hai người thợ cả kia còn chưa thức dậy sao? Mỗi ngày bọn họ đều phải đi làm việc, hẳn là không nằm ỳ như thế mới đúng.
Hiển nhiên, người không thường về nhà như lão Phương thiếu chút nữa đã quên đi chuyện, bởi vì tối qua có mưa to và sấm chớp, hai người thợ đến lắp đặt camera còn ngủ lại ở nhà ông ta một tối.
- Hai chú đó đã dậy rồi, lúc con đánh răng, con có nhìn thấy bọn họ, bọn họ ở trong phòng con đó.
Tiểu Văn nói.
- Bọn họ ở trong phòng con làm gì?
Lão Phương hỏi.
- Bọn họ nói chuẩn bị kết nối thêm một đường truyền đến máy tính để bàn của con.
- Ồ, thì ra là thế, con nhanh đi gọi hai người đó đến ăn sáng rồi tiếp tục làm, dù gì đi nữa, người ta đến nhà mình làm việc, nói cho cùng không thể để cho người ta đói bụng, bà làm mẹ cũng thật là, trong nhà có khách cũng không biết chào hỏi.
Tiểu Văn lập tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi về phòng của mình.
Vợ lão Phương trừng mắt nhìn ông ta, bất mãn nói:
- Ông nói tôi không ra dáng người làm mẹ, sao ông không nhìn lại bản thân xem mình có dáng vẻ của người làm cha không.
- Được rồi, vừa mới sáng sớm, tôi không muốn cãi nhau với bà, Tiểu Quyên con ăn từ từ thôi, đừng nóng vội, ăn sáng không cần phải gấp gáp.
Lão Phương nhìn thấy con gái mình ăn như hổ đói, lập tức nhắc nhở.
Tiểu Quyên bất đắc dĩ nhún vai:
- Nếu không ăn nhanh để đuổi kịp xe bus, sẽ phải đi chuyến tiếp theo, con không muốn đi muộn.
Lão Phương cười ha hả, có lẽ hôm nay tâm trạng của ông ta quả thực không tồi, khó có dịp quan tâm đến con gái của mình, ông ta bày ra dáng vẻ của một người cha hiền lành:
- Sợ gì chứ, đợi lát nữa em trai con ăn xong, cha sẽ lái xe đưa hai đứa đến trường.
Nghe thấy câu này, tuy trong lòng Tiểu Quyên vui vẻ, thế nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, hiển nhiên là không muốn quá mức lấy lòng người cha này, chẳng qua Tiểu Quyên vẫn vô thức ăn chậm lại.
Ngay sau đó, Tiểu Văn trở về bàn tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Gia Thố và hòa thượng cùng đi đến chào hỏi lão Phương, sau đó cùng ngồi một chỗ ăn sáng.
- Lão Phương, buổi sáng chúng tôi có kiểm tra qua ghi chép của camera, phát hiện ra một số thứ rất thú vị, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa cho ông xem.
- Được, quá tốt rồi, ha ha.
Lão Phương rất vui vẻ.
Gia Thố cầm một cốc sữa đậu nành trên tay, chậm rãi uống vào, hòa thượng xé một miếng bánh bao chay để vào trong miệng mình, từ từ nhai nuốt, dường như hai người bọn họ cũng không nhìn thấy, ngay bên cạnh chiếc ghế họ đang ngồi có hai cỗ thi thể của chính mình.
Lúc này, Tiểu Văn bỗng nhiên nói:
- Mẹ à, hoa trong phòng khách hơi héo rồi.
- À, không sao, hôm nay mẹ đi chợ mua đồ, thuận tiện lại mua ít hoa đào cắm vào.
...
Mập mạp đã lái xe trở về, dừng ở một lối rẽ cách nhà lão Phương không xa, anh ta hạ thấp cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Tô Bạch, Tô Bạch ngồi lên xe.
Trước tiên, Tiểu Lâm đưa cho mỗi người một điếu thuốc, sau đó nặng nề hít một hơi, ho khan một tiếng nói:
- Ai nói trước đây?
- Cậu nói trước đi.
Mập mạp không chút do dự nói.
- Dù sao cậu đã nghẹn lâu rồi, mau phóng ra, đừng để chết vì nghẹn.
Tô Bạch cười, đưa tay ra ngoài cửa sổ gẩy tàn thuốc, bây giờ đang ở lập thu, cho dù là vào buổi trưa, thời tiết vẫn rất mát mẻ, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn, chẳng qua mỗi lần liếc mắt đến căn nhà kia, Tô Bạch luôn cảm thấy âm u.
Tiểu Lâm không từ chối, trên thực tế, chuyện này còn là do anh ta lỡ miệng, lần trước lúc nói chuyện, anh ta không nghĩ đến điểm đó, cho nên thật ra khi đó anh ta đang vừa hỏi, vừa tự mình suy nghĩ. Sau đó nào ai ngờ đến, nói một lúc, bản thân anh ta lại nghĩ đến điểm kia, lúc này muốn thu hồi lại những lời đã nói sẽ rất khó, lại thêm mập mạp và Tô Bạch đều không phải loại người qua loa, cho nên Tiểu Lâm rất rõ ràng, đối phương nhất định biết anh ta đang cố ý che giấu chuyện gì đó. Đây là chuyện không cách nào khác, linh cảm đến quá đột ngột, đó không phải là chuyện mà bản thân Tiểu Lâm có thể khống chế được.
Nếu như anh ta ngồi trên xe vừa ăn hamburger, vừa nghĩ đến chuyện này, như vậy cho dù Tô Bạch và mập mạp có bản lĩnh lớn thế nào đi chăng nữa cũng không phát giác ra được.
- Có lẽ ngay từ đầu, chúng ta đã đi sai hướng.
Tiểu Lâm nhả một vòng khói thuốc, sau đó nở một nụ cười tự giễu:
- Hơn nữa sai lầm kia, là do tôi đưa đến.
- Ban đầu, chính tôi đã nói, tôi không phân biệt được đó là người hay quỷ, bởi vì tôi và Tô đại thiếu gia là những người đầu tiên đi vào trong căn nhà này, hơn nữa đối với sự tồn tại của quỷ thần, Tô đại thiếu không quá nhạy bén, dù sao anh ta không phải là người cường hóa về phương diện kia, cho nên dĩ nhiên là lấy phán đoán của tôi làm chủ để tiến hành suy nghĩ và điều tra sâu.
- Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy không thích hợp, bởi vì tôi cảm thấy rất sợ hãi, rất không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đó chính là những con quỷ có thể sống sờ sờ, khiến cho tôi không thể phân biệt được ư?
- Tôi và tên mập mạp chết bầm này không giống nhau, tuy tên mập mạp chết bầm này là một kẻ háo sắc, tham lam vô sỉ, thế nhưng anh ta đi theo con đường cường hóa chính đạo, còn tôi vẫn luôn đi theo con đường không chính tông, thậm chí còn có mối quan hệ mật thiết với quỷ hơn so với người đi theo con đường danh môn chính phái như mập mạp.
Cộc cộc cộc…
Mập mạp gõ vào cửa sổ xe, cảnh cáo:
- Tôi nói cho cậu biết, nói chuyện cho thành thật một chút, đừng có công kích lên việc riêng của cá nhân.
Tiểu Lâm không để ý đến lời kháng nghị của mập mạp, anh ta tiếp tục nói:
- Cho nên tôi vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề này, ngay từ đầu nó khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, con mẹ nó, thứ quỷ này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, tôi hoàn toàn không cảm giác được đó là quỷ, cả đám đều có cảnh giới so sánh được với quỷ vương, có thể ở lại nhân gian ngụy trang thành người thường mà không để lại dấu vết gì, một đống quỷ vương ở trong căn nhà, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, đội hình này, ngay cả trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, tôi đều chưa gặp phải.
- Thế nhưng sau đó, thông qua sự theo dõi và quan sát của mọi người, tôi phát hiện ra vợ và con gái của lão Phương đang hấp thụ dương khí, con mẹ nó, chuyện này không đúng, đây không phải là loại chuyện mà chỉ có những quỷ hồn thông thường mới có thể làm ư? Làm sao quỷ vương có thể làm loại chuyện mất hình tượng như thế? Điều này chẳng khác gì Lý Ngạn Hồng bỗng nhiên đi bán đĩa CD lậu ở dưới gầm cầu.
- Sau đó, chính là trong lúc tôi và các người nói chuyện, tôi bỗng nghĩ đến một loại khả năng.
(Lý Ngạn Hồng/ Lý Ngạn Hoành: Là tỷ phú của Trung Quốc, người sáng lập ra baidu.)