Chương 414
Chân Tướng Và Suy Luận
“Khúc dạo đầu đủ dài rồi, cậu có thể nói thẳng kết quả không?”
Mập mạp tiếp tục kháng nghị.
- Khả năng đó chính là, căn nhà này, thật ra bản thân nó là một hệ thống, là một kết giới, ở nơi này có quy tắc của nó, nó có phương thức vận hành của chính mình, có thế giới quan của bản thân, có phương pháp luận của chính mình, thậm chí đám quỷ và người kia đều là giả, không phải là thật, tất cả đều là sản phẩm của sự sáng tạo và trí tưởng tượng của một người.
Vào lúc này, ánh mắt Tô Bạch bỗng nhiên nheo lại, sau đó hắn nói ra hai chữ.
- Con rối.
Tiểu Lâm vỗ tay:
- Đúng thế, chính là con rối, cả căn nhà này, ngoại trừ một người, tất cả những người còn lại đều là con rối, một loại rối cao cấp. Ngoại trừ người kia ra, người còn lại, từ trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, không thể coi bọn họ là người sống. Trên thực tế, bọn họ đã chết, thế nhưng người nào đó, lực lượng nào đó, hoặc là một bàn tay nào đó đã dùng phương thức con rối để trói buộc bọn họ lại, mê hoặc bọn họ, thậm chí còn đưa cho bọn họ ký ức, để bọn họ cảm thấy mình vẫn là người, vẫn là chính mình giống như trước đây, mình vẫn còn sống, cuộc sống, gia đình, sự nghiệp, công việc, học tập… Tất cả vẫn đang tiếp tục!
Nghe đến đó, mập mạp khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Vậy việc đám quỷ lẫn lộn trong căn nhà đó là chuyện gì?
Tiểu Lâm lại lấy ra một điếu thuốc khác, đặt ở chóp mũi ngửi:
- Trước đó chúng ta còn có một lối suy nghĩ sai lầm, đương nhiên là dựa theo phỏng đoán hiện tại của tôi mà nói, đó là một sai lầm, tôi nói trước, tôi không biết suy đoán này của mình là đúng hay sai, tôi chỉ giả thiết suy đoán của tôi là đúng, sau đó quay ngược lại để xem xét các sự việc lúc trước, để xem nó có thể sử dụng được không.
- Trước đó khi chúng tôi vào căn nhà đó để dò xét, phát hiện ra trong căn nhà đó có người cư xử rất bình thường, cũng có những người cư xử bất thường, ví dụ như vợ con của lão Phương.
- Thời điểm bọn họ có biểu hiện bình thường là vào lần đầu tiên tôi và Tô đại thiếu gia đến nhà lão Phương, vợ lão Phương đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Con gái lão Phương đang ngồi trên sofa xem tivi, con trai của ông ta thì ngồi ngoài ban công đọc sách.
- Hành động, lời nói, cách thức cư xử, cử chỉ của bọn họ đều rất phù hợp với mạch suy nghĩ của một gia đình có người chồng, người cha ngoại tình ở bên ngoài.
- Điều này cho chúng ta một nhắc nhở sai lầm, hoặc nói đúng hơn là ám chỉ bọn họ là thật, bọn họ là người.
- Sau đó ở hành lang tầng 1, tôi lần lượt nhìn thấy Tiểu Văn cầm sách đi ngang qua mình, lại nhìn thấy vợ lão Phương đang thay quần áo trong phòng ngủ, cũng nhìn thấy Tiểu Quyên đang ngồi trong nhà vệ sinh. Tiếp đó, tôi đi đến phòng khách, phát hiện ra một nhà lão Phương vẫn còn đang ở đấy, tiếp tục làm công việc như lúc đầu.
- Cứ như thế, tôi liền vô thức cho rằng, trước đó những người có hành vi không bình thường mà tôi đã nhìn thấy chính là quỷ, hơn nữa càng thêm chắc chắn, những người có hành vi bình thường là con người!
Tiểu Lâm châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu:
- Trên thực tế, không có người sống, cả căn nhà này chính là một phần mộ đáng chết, một ngôi mộ!
- Cậu nói xong rồi hả?
Mập mạp liếc thoáng qua Tiểu Lâm, sau đó lại nhìn căn nhà của lão Phương:
- Một ngôi mộ! Ha ha, dựa theo suy nghĩ của cậu, ai là người xây dựng ra phần mộ này?
Vào lúc này, Tô Bạch mới lên tiếng:
- Con rối không thể tạo ra chính mình, không phải trước đó Tiểu Lâm đã nói rồi sao, trong căn nhà kia, ngoại trừ một người, tất cả những người còn lại đều không phải người sống, người kia là ai, tôi nghĩ không cần thiết phải nói tên ra nữa.
Mập mạp chớp mắt:
- Chuyện này không đúng, nếu lão Phương là người làm ra phần mộ này, vậy vì sao ông ta còn cố ý đi đến văn phòng thám tử tư để tìm cậu? Chuyện này nói không thông.
- Hơn nữa, ông ta thật sự có loại bản lĩnh kia ư?
Tiểu Lâm lắc đầu:
- Đây là điểm mà tôi còn chưa nghĩ thông suốt, mập mạp à, trước tiên anh hãy nói ra việc mà anh vẫn đang giấu diếm mọi người đi.
Mập mạp lấy ra một chai nước rồi uống một ngụm, nói:
- Thật ra chuyện của tôi không tính là giấu diếm, chỉ có thể coi là sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra, trước đó tôi đã nói qua chuyện này cho các người.
- Trước khi hòa thượng đi vào trong căn nhà kia, tôi và hòa thượng đã cùng nhau bố trí một trận pháp, tôi là người phụ trách mở trận pháp, chuyên ứng phó với tình huống ngoài ý muốn để đưa các người ra ngoài.
- Tôi đã từng nói, lần đầu tiên khi tôi có ý đồ mở trận pháp ra, tôi cảm nhận được một loại cảm xúc hưng phấn từ trong căn nhà kia truyền đến, khi đó tôi còn thực sự cho rằng đó là hưng phấn, bởi vì đối phương dường như bỗng nhiên thức tỉnh, cảm xúc đột ngột dao động, lúc đó, theo bản năng, tôi cho rằng loại cảm xúc này tương tự như dã thú bị nhốt trong lồng nhìn thấy có người tới trả tự do cho mình, cho nên nó hưng phấn, chẳng qua sau đó tôi cẩn thận suy nghĩ lại nhiều lần, càng lúc tôi càng cảm thấy không thích hợp, tôi đã phạm vào loại sai lầm giống như Tiểu Lâm nói trước đó về ấn tượng ban đầu, chịu ảnh hưởng của một số bộ phim kinh dị, tôi vẫn luôn vô thức cho rằng, tâm tình của đối phương chập chờn là vì khát vọng tôi đến giải phóng cho nó, thế nhưng khi bình tĩnh lại tinh thần, tôi đột nhiên cảm giác được, cảm xúc kia của đối phương là phẫn nộ.
- Phẫn nộ ư?
Tiểu Lâm nhíu mày hỏi.
- Đúng thế, đó là một loại phẫn nộ, nó rõ ràng bị nhốt, bị phong ấn bên trong đó, thế nhưng lúc đối mặt với trận pháp thăm dò và dẫn dắt của tôi, nó căn bản không chủ động liên hệ và phối hợp ăn ý, ngược lại, đối với sự xâm nhập của trận pháp, nó thể hiện ra thái độ phẫn nộ và bài xích, cậu biết đó, có đôi khi, rất khó phân biệt rõ ràng ra hưng phấn và phẫn nộ.
Sau khi mập mạp nói xong, ánh mắt anh ta và Tiểu Lâm đều dừng trên người Tô Bạch.
- Trước đó tôi nhìn thấy lão Phương trở về, trên tay ông ta xách theo hai cái đầu người.
Tô Bạch nói:
- Lúc đó tôi vô thức cho rằng hai người các anh bị lão Phương giết đi, thế nhưng sau khi gọi điện thoại cho mập mạp, tôi phát hiện ra hai người còn sống. Sau đấy, đồng thời tôi cũng xác nhận được một tin tức, trước đó lão Phương có nói với tôi, ông ta là do một người bạn cảnh sát của tôi giới thiệu đến, thế nhưng người bạn kia của tôi nói, cậu ta căn bản không gặp qua lão Phương.
Tô Bạch vươn vai:
- Tóm lại, bây giờ mạch suy nghĩ có chút rõ ràng.
- Cậu nói ra xem nào.
Mập mạp thúc giục.
- Đừng bao giờ tin đám lừa trọc không nói dối, đây là điều cơ bản nhất, rất hiển nhiên, hai tăng nhân kia đã nói dối.
Tô Bạch nói rất chắc chắn:
- Hai người nhớ rõ hòa thượng và Gia Thố phụ trách đi điều tra việc gì không?
- Hòa thượng đi thăm dò lịch sử của ngôi nhà này, Gia Thố điều tra nội tình của lão Phương.
Mập mạp trả lời.
- Bọn họ giấu diếm tin tức.
Tô Bạch cười nói:
- Cho nên tạo thành cục diện đến bây giờ bọn họ còn chưa ra ngoài, hiển nhiên, hai người bọn họ dự định đơn độc đi làm, bởi vì bọn họ cảm thấy không cần thiết phải dẫn theo chúng ta, ngược lại, có lẽ còn gây ra vướng víu.
- Bằng chứng đâu?
Tiểu Lâm hỏi.
- Dựa theo lúc trước anh nói, lý luận theo hướng phản biện, trước đó năm người chúng ta tập hợp một chỗ, đưa ra một kết luận, có một thính giả cường đại bố trí cục diện này, cho nên lão Phương mới đột nhiên có tiền và xây dựng nhà ở đây.
- Vì thế, chúng ta cho rằng trong này có một người đứng sau hậu trường. Chẳng qua, thực tế vẫn còn một loại khả năng rất trực tiếp và có sức thuyết phục.
- Vì sao cuộc sống của lão Phương lại đột nhiên thay đổi, vì sao ông ta bỗng nhiên có tiền, bỗng nhiên có quan hệ xã hội để làm ăn?
Tô Bạch dừng lại một lát rồi nói:
- Bởi vì mấy năm trước, có một ngày nào đó, ông ta bỗng nhiên nghe được Phát Thanh Khủng Bố.