Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 415 - Chương 415 Bắt Đầu Phá Cục

Chương 415

Bắt Đầu Phá Cục


Sau khi ăn sáng xong, lão Phương nói một câu xin lỗi với hòa thượng và Gia Thố rồi lái xe đưa con trai và con gái đến trường, vợ lão Phương thì ở trong nhà xem tivi, vốn dĩ lúc này bà ta nên ra ngoài mua đồ ăn, thế nhưng lúc này nhất định phải có người ở nhà, dù sao trong nhà vẫn còn hai người công nhân đến lắp đặt camera.


Gia Thố và hòa thượng đi đến phòng của Tiểu Văn, chờ lão Phương trở về.


- Đây là camera giám sát trong phòng vệ sinh.


Gia Thố vừa dùng máy tính để bàn xem lại camera giám sát, vừa nói:


- Thế mà camera lại cho thể quay được nước hoàng tuyền.


- Quất sinh hoài nam tắc vi quất, quất sinh hoài bắc tắc vi chỉ, đại khái chính là đạo lý này, dựa theo bình thường mà nói, về cơ bản các thiết bị giám sát như camera hay điện thoại di động đều không có khả năng chụp lại được hoàn chỉnh hình ảnh liên quan đến huyền học, nhiều nhất chỉ là một vài quỷ ảnh mơ hồ, hoặc là một vài gương mặt mơ hồ xuất hiện ở phía xa.


(Quất sinh hoài nam tắc vi quất, quất sinh hoài bắc tắc vi chỉ: cây quất mọc ở đất Hoài Nam thì là quất ngọt, đem sang trồng ở đất Hoài Bắc thì hóa quất chua, ý chỉ hoàn cảnh thay đổi tính chất của sự vật.)


- Thế nhưng bởi vì bản thân ngôi nhà này tự hình thành một hệ thống, nó có năng lực thay đổi rất mạnh, cho dù cậu không nhìn thấy, nhưng chắc hẳn thi thể của chúng ta vẫn đang nằm trên sàn phòng khách, chỉ là bây giờ chúng ta không nhìn thấy mà thôi, đương nhiên, đối với chúng ta mà nói, muốn nhìn thấy nó cũng không có gì là khó, chẳng qua, chúng ta thật vất vả mới có thể dung nhập vào bên trong căn nhà này, dù sao cũng không thể vì muốn chiêm ngưỡng “dung nhan” của chính mình mà bị hệ thống của căn nhà này tống cổ ra ngoài.


- Nước hoàng tuyền kia, tôi nhìn thế nào cũng thấy nó giống với chất lỏng do con người bài tiết ra, anh thế mà còn có thể ngâm mình trong đó lâu như vậy.


Lúc này Gia Thố hiếm khi hài hước, nói đùa một câu, hoặc có lẽ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể trêu chọc nhau như thế, một người là cao tăng trung nguyên, một người là cao tăng Tây Tạng, lý giải và lý niệm về mặt Phật pháp của bọn họ nhất định có nhiều điểm khác nhau, thế nhưng giữa hai người vẫn có rất nhiều điểm chung.


- Không có mùi gì, ít nhất bần tăng không phát giác ra được mùi vị gì.


Hòa thượng mỉm cười nói:


- Ngay lúc đó bần tăng có một loại cảm giác giống như Địa Tàng Vương Bồ Tát.


- Đúng thế, Thất Luật, xem ra thật đáng tiếc, anh nên tắm lâu thêm một lúc để có thể thành Phật, không cần hao tốn thời gian tu luyện.


- Cầu Phật cần phải chú trọng đến quá trình và sự tích lũy, cầu Phật không phải là cầu quan chức, không có con đường tắt nào để đi, có thể cậu thấy nó giống như đường tắt, nhưng thật ra lại là con đường gập ghềnh khúc chiết nhất.


Hòa thượng nghiêm túc nói.


- Trong lời nói của anh có hàm ý, Thất Luật, anh đang châm biếm tôi từ Phật nhập ma ư?


Gia Thố không quá để ý, anh ta đóng lại video giám sát trong nhà vệ sinh, mở ra video giám sát trong phòng ngủ của Tiểu Văn, rất nhanh, trên màn hình máy tính xuất hiện bóng dáng anh ta và Tiểu Văn, bản thân anh ta đang không ngừng lấy xương người từ dưới gầm giường ra, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi.


- Cậu từ Phật nhập ma chỉ là do thời thế bắt buộc, vào lúc đó, nếu cậu không nhập ma, cậu sẽ phải chết, trong lòng cậu có Phật, bỏ qua tà ma, giữ một trái tim hướng Phật, lấy thân ma mở đường cho Phật pháp, đây là con đường của cậu, cũng là vận mệnh của cậu.


Gia Thố cười, chỉ vào màn hình máy tính:


- Anh nhìn thấy xương bàn tay kia rồi chứ?


Hòa thượng khẽ gật đầu.


- Bây giờ chúng ta đã dung nhập vào được bên trong căn nhà này, thế nhưng chúng ta nên làm như thế nào để tìm đến người kia, sau khi tìm được người kia, chúng ta sẽ làm gì, Thất Luật, tôi hỏi anh một vấn đề, anh muốn cầu lợi, hay là muốn độ hóa người kia, hoặc chỉ đơn giản vì hiếu kỳ.


- Tất cả đều có.


Hòa thượng nhìn hình ảnh Gia Thố đang không ngừng kéo xương bàn tay kia ra.


- Có lẽ lão Phương sắp trở về rồi, nơi này cách trường học của Tiểu Quyên và Tiểu Văn không xa.


Gia Thố nhìn thời gian bên góc phải màn hình máy tính, nói.


- Thế nhưng người nhà của ông ta lại không nghĩ như vậy.


Hòa thượng từ trên ghế phía trước máy tính để bàn đứng lên.


Gia Thố hít sâu một hơi, sau đó cũng đứng lên theo.


Hai tăng nhân cùng nhau nhìn về phía bên ngoài cửa phòng của Tiểu Văn, ở ngoài cửa, lần lượt là Tiểu Văn, Tiểu Quyên và vợ lão Phương.


Một nhà ba người cứ như thế nhìn chằm chằm hòa thượng và Gia Thố với sắc mặt không đổi, có đôi khi, khi một người không có biểu lộ gì lại càng khiến cho trong lòng người ta cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì bạn không thể thông qua nét mặt của đối phương để nắm bắt được tâm lý, trạng thái của họ, từ đó phán đoán ra hành động kế tiếp, loài người luôn sinh ra cảm giác e sợ đối với những thứ mà mình không biết.


- A di đà phật.


Hòa thượng trịnh trọng niệm một tiếng Phật.


- Bần tăng đến nơi này là để giải thoát cho các người.


Hòa thượng không tiếp tục giả trang thành người thợ lắp đặt camera nữa, bởi vì vào thời điểm này, dường như việc đó không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa, hơn nữa, chuyện mà anh ta cần làm, mục đích anh ta cần đạt thành, trên thực tế chỉ còn lại một bước cuối cùng, cũng chính là một bước gian nan nhất, không cho phép hòa thượng tiếp tục che giấu nữa.


Gia Thố đứng ở phía sau lưng hòa thượng, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của hòa thượng, anh ta không lộ ra thân ma của mình, cũng không thể hiện ra phật pháp Tây Tạng của mình, có lẽ đối với đám người này, ừm, là đối với một đám quỷ có bản lĩnh mà nói, hòa thượng trung nguyên càng thêm có kinh nghiệm hơn.


- Chàng trai trẻ, bồn cầu trong nhà vệ sinh bị tắc.


Vẻ mặt vợ lão Phương không thay đổi, nói với hòa thượng.


- Chú à, máy chơi game của cháu để ở sâu trong gầm giường, cháu không lấy ra được.


Vẻ mặt Tiểu Văn không có biểu cảm gì, nói.


- Chú à, gương trong phòng cháu bị lệch.


Tiểu Quyên cũng lên tiếng.


- Đây đều là vị trí của mắt trận.


Gia Thố đứng ở sau lưng hòa thượng Thất Luật, nhỏ giọng nói.


Thất Luật khẽ gật đầu, biểu thị chính mình rõ ràng.


“Nam mô a di đa bà dạ. Đa tha già đa dạ. Đa điệt dạ tha.


A di rị đô bà tỳ.


A di rị đa, tất đam bà tỳ…”


Sau khi hòa thượng niệm “Vãng sinh chú”, vẻ mặt một nhà ba người giống như đạt được xoa dịu ở một mức độ nhất định, ít nhất từ thần sắc trên gương mặt của bọn họ cho thấy điều đó, gương mặt của bọn họ không còn căng như lúc trước, trở nên nhu hòa hơn.


- Chàng trai trẻ, một lát nữa nhớ đến giúp tôi thông bồn cầu.


Sau khi nói xong, vợ lão Phương xoay người rời đi.


- Chú à, lát nữa chú nhớ giúp cháu lấy máy chơi game từ dưới gầm giường lên nhé.


- Chú à, lát nữa chú nhớ giúp cháu cố định lại chiếc gương.


Tiểu Văn và Tiểu Quyên nói xong những lời này đều quay người rời đi.


(Địa Tạng Vương Bồ Tát là một vị Bồ Tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, Địa Tạng Bồ Tát được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni nhập niết bàn, cho đến khi Bồ Tát Di Lặc hạ sanh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng. Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ Tát của chúng sanh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh.)


Chương 415

Bình Luận (0)
Comment