Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 416 - Chương 416 Là Tô Bạch, Lại Là Tô Bạch!

Chương 416

Là Tô Bạch, Lại Là Tô Bạch!


“Một đoạn vãng sinh chú chỉ có thể giúp chúng ta tranh thủ thêm một chút thời gian mà thôi.”


Gia Thố khẽ thở dài:


- Thất Luật, bây giờ anh có cảm thấy hối hận không? Có lẽ ban đầu chúng ta nên dẫn theo một người khác vào đây, ví dụ như tên mập mạp kia, anh ta tinh thông về trận pháp không thua kém gì những người đi theo con đường cường hóa này, chỉ là anh ta vẫn luôn không lộ ra ngoài, ẩn tàng quá sâu.


- Khó có thể làm được điều đó, Tô Bạch là một người vô cùng thông minh, hai người chúng ta đồng thời ở lại nơi này, đã coi như là cực hạn để cậu ta không nhanh chóng phát giác ra được, nếu thêm một người khác, Tô Bạch nhất định sẽ phát hiện ra được sự khác thường, hơn nữa, có lẽ khi đó cậu ta sẽ không nguyện ý rời khỏi căn nhà này.


- Hai người chúng ta ở bên trong, bên ngoài còn có hai người, điều này sẽ khiến cho cậu ta có loại cảm giác rời khỏi căn nhà này sẽ có đồng đội tiếp ứng, như thế rất an toàn.


- Nếu số lượng người ở trong nhà nhiều hơn người bên ngoài, cậu ta sẽ vô thức cảm thấy ở trong nhà sẽ an toàn hơn, đồng thời sẽ gia tăng mức độ muốn ở lại căn nhà này. Trong trường hợp đó, sáng ngày hôm sau, Tô Bạch sẽ không nguyện ý để lão Phương tiễn mình ra khỏi nhà.


Gia Thố đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười:


- Hòa thượng à, anh chuyên tâm lễ Phật. Trong lòng anh, ngoại trừ chính mình và Phật thì không có gì khác, nhưng bây giờ, sao tôi lại cảm thấy trong lòng anh còn có thêm một người khác? Anh sợ Tô Bạch như thế ư?


- Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chuyện chúng ta đang làm có xác suất thành công rất lớn, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn và đủ kiên trì mà thôi, đây không phải là ván cờ không cách nào phá giải được, chúng ta cũng không cần gánh chịu tổn thất nghiêm trọng. Có lẽ, ở trong tuyệt cảnh, Tô Bạch có thể đưa đến một hiệu quả hóa giải cục diện theo cách thức không tưởng tượng nổi, thế nhưng rõ ràng hiện tại không phải tuyệt cảnh, có cậu ta ở chỗ này, bần tăng khó mà an tâm.


- Nếu Tô Bạch biết, anh ta thế mà lưu lại bóng ma tâm lý cho một cao tăng, liệu anh ta có cảm thấy rất kiêu ngạo không nhỉ?


- A di đà phật, tu phật vốn dĩ là tu một trái tim bình tĩnh với vạn vật.


Hòa thượng nói xong liền nhìn xung quanh:


- Chúng ta bắt đầu từ nơi này đi, không cần đổi chỗ nữa.


Gia Thố gật đầu, rất nhuần nhuyễn ngồi xổm xuống bên cạnh giường, sau đó bắt đầu cho tay vào, móc ra từng đoạn xương người từ dưới gầm giường, hòa thượng đứng ở sau lưng Gia Thố, niệm a di đà phật.


Đại khái khoảng nửa tiếng sau, khi bên trong phòng lại một lần nữa chất thành một đống xương trắng, Gia Thố dừng lại động tác, anh ta cầm lấy một xương bàn tay, sau đó bắt đầu dùng sức kéo ra, đến sau cùng, xương bàn tay từ từ bị Gia Thố kéo từ dưới gầm giường ra ngoài.


Sau xương bàn tay còn có cánh tay, có thân người, cũng có một chiếc đầu đen sì, giống như một người đang bị Gia Thố lôi từ dưới giường ra.


Một loại cảm xúc tức giận bắt đầu dao động ở trong căn nhà này.


- A di đà phật, bần tăng rõ ràng, ông vẫn còn lý trí.


Điểm này, hòa thượng rất chắc chắn.


- Nếu ông thực sự trở thành một vật ngu xuẩn chỉ biết biểu đạt cảm xúc, không hiểu được giao tiếp, hai năm nay, từng thế giới chuyện xưa, ông căn bản không sống sót được, cũng không vượt qua nổi, cho dù ông rất cường đại, rất đáng sợ, thế nhưng dựa theo thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố mà nói, nó tuyệt đối không yêu thích loại hình dã thú, hơn nữa, nếu như ông đã mất đi thần trí, làm sao ông có thể đọc hiểu nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ chi nhánh?


Một tiếng thở dài từ dưới gầm giường truyền ra.


Gia Thố không tiếp tục kéo ra ngoài nữa, không hoàn toàn lôi đối phương ra ngoài, mà chính là giằng co.


- Các cậu muốn cái gì, muốn lấy được cái gì.


Dưới giường truyền ra một giọng nói rất khàn khàn, cũng rất bất lực, đây là một người lao lực quá độ, một người chịu đủ tra tấn.


Gia Thố và hòa thượng liếc thoáng qua nhau, có thể thương lượng.


Hao hết tâm tư đi đến một bước này, muốn, đơn giản chính là bắt đầu đoạn đối thoại này.


- Thứ chúng tôi muốn chính là…


Hòa thượng còn chưa nói hết lời, dưới giường bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét chứa đựng đầy tức giận.


- Thứ hậu bối cuồng vọng, các người chủ động ầm ĩ, quấy nhiễu cuộc sống của tôi, hiện tại thế mà còn muốn hủy đi nó, hủy đi tất cả những điều tốt đẹp mà tôi đã phải tốn hết tâm tư xây dựng!


Sắc mặt Gia Thố đột nhiên thay đổi, cơ thể anh ta nhanh chóng chuyển sang thân ma, thế nhưng vẫn không đè xuống được loại áp lực đáng sợ này, lúc này không khí trong phòng Tiểu Văn hóa thành những luồng gió lốc đáng sợ, không ngừng bao phủ xuống.


Sắc mặt hòa thượng ngưng trọng, đưa hai tay ra chặn lấy những luồng gió này, đồng thời trên mặt hòa thượng lộ ra vẻ giận dữ.


- Là Tô Bạch, nhất định là Tô Bạch, rốt cuộc cậu ta đang làm gì ở bên ngoài!


- Lão Phương là thính giả ư? Hơn nữa ít nhất từ hai năm trước ông ta đã là thính giả, thậm chí, không chỉ là hai năm. Hai năm trước, lão Phương đã có năng lực bố cục những thứ này, rốt cuộc vị thính giả này bao nhiêu tuổi? Ông ta rất cường đại, ngay cả khi tôi đối mặt với lão Phương, một chút cảm giác cũng không có.


Mập mạp nửa tin nửa ngờ nói, cho dù lúc anh ta đối mặt với Lệ Chi, mặc cho Lệ Chi không lộ ra khí tức nào, thế những loại cảm giác nghiền ép đến từ cấp độ sinh mệnh vẫn rất rõ ràng, hơn nữa mập mạp là loại người giỏi nhìn mặt để nói chuyện, có lẽ đây xem như là sở trường đặc biệt của anh ta.


Tô Bạch lắc đầu:


- Lão Phương là thính giả, thế nhưng không chỉ có một lão Phương, lão Phương thực sự chính là người phát tiết cảm xúc phẫn nộ khi anh dự định mở trận pháp.


- Ngay cả con rối của mình, ông ta cũng làm ra ư?


Mập mạp hơi ngạc nhiên nói:


- Vì cái gì?


Lúc này Tiểu Lâm bỗng nhiên lên tiếng:


- Rối loạn nhân cách phân liệt.


- Rối loạn nhân cách phân liệt sao?


Mập mạp nhíu mày, sau đó chậm rãi phân tích:


- Ông ta không chịu đựng nổi đả kích khi vợ con mình đều chết đi, cho nên đã xây dựng ra căn nhà kia, đồng thời cũng vây khốn mình trong đó, trở thành người bảo vệ cho căn nhà này, thậm chí còn làm ra một con rối của chính mình, mục đích… Đơn giản là vì muốn ở trong đó ôn lại cảm giác người một nhà bên nhau ư? Mẹ nó chứ, thật đúng là đau cả trứng.


- Có lẽ là như thế, ông ta đắm chìm trong giấc mộng của chính mình, không muốn bị quấy rầy, không muốn tỉnh lại.


Tô Bạch thở dài:


- Cho nên nếu anh dùng trận pháp để dẫn chúng tôi ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đến kết cấu và quy tắc vận hành của căn nhà này, cho nên ông ta mới phẫn nộ.


- Thật đúng là một kẻ biến thái.


Mập mạp bỗng nhiên bĩu môi, nhìn thoáng qua Tô Bạch:


- Thật đúng là người chung phòng bệnh với cậu.


Mập mạp còn có ý tứ riêng, đó chính loại người tự lừa mình dối người như lão Phương, thật ra tính chất rất giống với việc Tô Bạch phân phát hết tài sản vì tiểu gia hỏa.


Chương 416

Bình Luận (0)
Comment