Chương 417
Đáng Thương
“Thế nhưng, có một điều tôi không chắc chắn cho lắm.”
Lúc này Tiểu Lâm bỗng nhiên nói:
- Lão Phương là người không ngừng đi vào trong thế giới chuyện xưa, có đôi khi thời gian trong thế giới chuyện xưa chỉ bằng một giây ngắn ngủi trong thế giới hiện thực, thậm chí là ngay cả một giây cũng chưa đến, đoán chừng sẽ không có ảnh hưởng gì. Thế nhưng có đôi khi, thời gian đó sẽ mất mấy ngày, mấy tuần trong thế giới hiện thực, thậm chí có thể là một tháng, như vậy làm sao lão Phương có thể chắc chắn được việc, thời gian mà ông ta đi vào thế giới chuyện xưa, trận pháp trong căn nhà này vẫn còn có thể tiếp tục vận hành được?
- Nếu ông ta đi vào thế giới chuyện xưa, mộng cũng tan, chờ đến khi ông ta trở về thì bắt đầu lại sao? Tôi cảm thấy điều này không phù hợp loại hành vi cuồng cố chấp, cho dù ông ta ở bên trong thế giới chuyện xưa, tôi cũng cảm thấy ông ta sẽ không cho phép giấc mộng này bị cắt đứt.
- Đây không phải là vấn đề mà bây giờ chúng ta cần phải cân nhắc.
Tô Bạch nói:
- Mập mạp, anh xuống dưới đi, để tôi ngồi ghế lái.
- Cậu muốn làm gì?
Tuy mập mạp không hiểu Tô Bạch muốn làm gì, thế nhưng anh ta vẫn phối hợp xuống xe, cùng Tô Bạch đổi chỗ.
Tiểu Lâm lấy ra thuốc lá của mình, đưa cho mỗi người một điếu:
- Nếu mọi việc thật đúng như những gì chúng ta suy luận, tôi quả thật có chút đồng tình với lão Phương. Ông ta thật sự là một người đáng thương.
Mập mạp nói.
- Đáng thương ư?
Tô Bạch hỏi ngược lại:
- Anh không cảm thấy, thật ra thứ càng đáng thương hơn chính là những con rối này sao, ông ta chỉ muốn thỏa mãn chấp niệm và nhu cầu trong lòng mình mà thôi, những con rối kia, những thứ quỷ quái kia, những người được gọi là thân nhân, là người nhà của ông ta, trên thực tế đã bị ông ta giày vò đến điên rồi.
- Lão Phương đến tìm tôi, đó thật sự chỉ là việc ngoài ý muốn thôi ư? Đủ loại hành vi, phản ứng khi bình thường, khi lại bất thường của vợ con ông ta cũng chính là minh chứng tốt nhất cho tính hai mặt.
- Một mặt, người thật sự là lão Phương muốn nhìn thấy hình ảnh cả gia đình trò chuyện vui vẻ, một mặt khác, con rối của chính bản thân lão Phương ở bên ngoài bao nuôi tiểu tam, còn sinh con. Con gái lão Phương không ngừng làm loạn ở trong trường học và tiệm net, vợ lão Phương cũng giống thế, con trai lão Phương còn cùng mẹ mình làm ra loại chuyện kia, điều này nói rõ lên cái gì?
- Nó đã chỉ ra, trên thực tế, chính bọn họ sắp bị tra tấn đến điên rồi, bọn họ bị ép diễn kịch, không thể không diễn kịch, thế nhưng đây cũng là một loại tra tấn, cho nên, không riêng gì nhân cách của lão Phương bị phân liệt, mà ngay cả những con rối kia, không, nhưng gia hỏa hoàn toàn coi mình là người sống đó, thật ra cũng đã bị rối loạn nhân cách phân liệt rồi. - Tiểu Lâm nói.
- Bọn họ hy vọng được giải thoát, thậm chí bọn họ còn mong chờ chúng ta đến, hy vọng chúng ta giúp bọn họ lôi được lão Phương thật sự đang ẩn núp trong căn nhà này ra ngoài, để cho bọn họ có được một sự giải thoát, để bọn họ có thể được yên nghỉ, nếu mục đích của chúng ta chỉ đơn thuần là đi giải quyết lão Phương, đoán chừng người nhà của ông ta sẽ trở thành người dẫn đường cho chúng ta, quay lại phản kích ông ta.
Tô Bạch nhả ra một vòng khói thuốc:
- Đó là xe của lão Phương nhỉ, ông ta đã đưa con trai con gái mình đi học về rồi.
Mập mạp liếc thoáng qua:
- Đúng thế, haizz, cậu muốn làm gì?
- Tôi muốn gặp Gia Thố và hòa thượng, muốn chào hỏi với hai người bọn họ, để hai người tăng nhân đó nhớ rõ, ở bên ngoài căn nhà còn có ba người chúng ta đang lo lắng và quan tâm đến bọn họ.
Sau khi nói xong, Tô Bạch đạp chân ga.
- Con mẹ nó, cậu đâm thật à!
Mập mạp ngồi bên ghế lái phụ lập tức xù lông lên, hiển nhiên anh ta có chút không dám tin về hành động của Tô Bạch.
Tiểu Lâm ngồi ở vị trí phía sau cũng kinh ngạc đến mức làm rơi điếu thuốc xuống sàn xe, trước khi xảy ra va chạm, anh ta còn đang cầm chặt điếu thuốc trong tay, thế nhưng sau khi nhìn thấy người Tô Bạch đâm là ai, điếu thuốc vẫn rơi mất.
Tô Bạch cười, dừng xe lại:
- Đi ngó một chút xem có chết không.
Sau khi nói xong, Tô Bạch đi xuống xe, đầu xe đã bị đâm đến mức méo mó, hiển nhiên trước đó Tô Bạch đã thật sự giẫm mạnh lên chân ga, thế nhưng nơi này khá vắng vẻ, cho nên xe của lão Phương trực tiếp bị đâm đến một bãi đất trống, không bị lật xe.
Đi đến gần, Tô Bạch đến bên cửa ghế lái, mập mạp cũng chạy theo đến, vừa kéo lão Phương với gương mặt đầy máu ra ngoài, vừa lấy từ trong túi mình ra một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng của lão Phương.
Ngay lập tức, hơi thở của lão Phương trở nên ổn định hơn, mập mạp ngẩng đầu thở phào một hơi, lão Phương sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này mập mạp mới tỉnh táo lại, trước đó Tô Bạch nhìn thấy lão Phương lái xe về, cố ý đâm vào, trên thực tế cũng là có chừng có mực.
Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh lão Phương, nhìn thoáng qua ông ta rồi lại nhìn Tô Bạch, sau đó quay đầu nhìn căn nhà ở phía xa, cắn môi rồi lại lắc đầu, hiển nhiên anh ta không biết nên nói gì cho phải.
Tô Bạch ngồi xổm xuống bên người lão Phương, lúc này lão Phương tỉnh lại, xem ra hiển nhiên não bị chấn động, thế nhưng dường như ông ta vẫn nhận ra Tô Bạch, lão Phương đưa tay ra, đặt ở ngực mình, ánh mắt ông ta hơi đục ngầu, chỉ là giọng nói rất kiên định.
- Giết… Giết… Giết tôi đi.
Tô Bạch vươn tay cầm lấy tay lão Phương, cười nói:
- Đừng nóng vội, tôi không đến giải thoát cho ông.
Lão Phương giật mình.
- Chẳng qua tôi cảm thấy, tôi gọi bọn họ đến đây, thế mà ngay từ khi vừa mới bắt đầu, bọn họ đã nghĩ đến chuyện ăn mảnh, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, cho nên muốn phát tiết ra.
Tô Bạch hờ hững nói, trên thực tế, đây thật đúng là suy nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt về bí mật của căn nhà này, Tô Bạch cũng hiểu rõ tính toán của Gia Thố và hòa thượng, mọi người đều ăn cơm bằng bản lĩnh của mình, đều dựa bản lĩnh của chính mình để kiếm lợi ích, chuyện này vốn không có gì đáng trách. Thế nhưng ông đây gặp được chuyện thú vị liền nghĩ đến việc thông báo cho mấy người cùng đi phát tài, thế mà ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, các người lại dự tính ăn mảnh một mình, các người thực sự cho rằng ông đây sống theo phong cách Lôi Phong à?
Mập mạp nghe thấy Tô Bạch nói như thế, vẻ mặt anh ta hơi cứng ngắc một lúc, trong lòng âm thầm mắng một câu bệnh tâm thần, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như con hàng này vốn dĩ đã có bệnh rồi.
Trong lòng Tiểu Lâm cũng âm thầm cười khổ một tiếng, con mẹ nó, may mắn ông đây cơ trí, trước đó đã nói không thể để cho hắn làm đội trưởng, hiện tại xem ra đó là một quyết định rất sáng suốt.
Ở trong mắt mập mạp và Tiểu Lâm, đám người hòa thượng và Gia Thố giấu diếm tin tức để ăn mảnh là một chuyện rất đáng giận, chẳng qua mọi người không cần thiết phải xé rách mặt, dù sao nói không chừng, ngày sau núi không chuyển thì nước chuyển, bọn họ còn có thể gặp lại nhau, đến lúc đó, lấy điều kiện kiên quyết là song phương không chạm đến phòng tuyến cuối cùng về lợi ích, bọn họ vẫn còn có thể nói với nhau mấy câu, không phải ư?