Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 428 - Chương 428 Chắc Chắn Sẽ Có Tình Tiết Gay Cấn

Chương 428

Chắc Chắn Sẽ Có Tình Tiết Gay Cấn


Thân là một người đàn ông, lại bị một người đàn ông khác nhập vào cơ thể, loại cảm giác này hơi kỳ quái, nhưng không giống với loại đau đớn như trong tưởng tượng kia, chỉ là rất nhanh, Tô Bạch phát giác ra được linh hồn của hắn đang bị cô lập, bản thân hắn dần dần mất đi khả năng khống chế cơ thể của chính mình.


Đây chính là cảm giác bị đoạt xá…


Có thể nói sự bình tĩnh trước đó của Tô Bạch là một loại giả vờ bình tĩnh, như vậy hiện tại sự bình tĩnh lúc bị đoạt xá của hắn khiến cho lão Phương hơi dừng lại một chút, ông ta luôn cảm thấy, Tô Bạch không nên có loại phản ứng này mới đúng.


- Tuy nhiên, tôi không tin một người không ngừng giãy dụa cầu sinh trong thế giới chuyện xưa, sau khi trở lại thế giới hiện thực vẫn có thể dùng loại tâm tính và tình yêu thương đó sống trong đào hoa nguyên ký của chính mình.


- Nơi đào hoa nguyên ký này, quá làm ra vẻ, quá buồn nôn.


Tô Bạch tiếp tục bình tĩnh nói, giọng nói của hắn đã càng lúc càng nhỏ.


Mập mạp vẫn đang ở chỗ này kiên trì cố định lôi kiếp. Tiểu Lâm vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ như lúc trước, trong nhà, hai tăng nhân đang giằng co với một bóng đen khác.


Trận pháp trong căn nhà này đã được vận hành hai năm, trong đó phần lớn ẩn chứa tâm huyết và sự giúp đỡ của rất nhiều thính giả. Hiện tại, căn nhà này chính là chỗ dựa và lực lượng lớn nhất cho lão Phương. Dường như chỉ cần ở trong căn nhà này, ông ta chính là Phát Thanh Khủng Bố, Phát Thanh Khủng Bố cũng chính là ông ta, giống như một người bình thường khi gặp phải chuyện đáng sợ sẽ vô thức kêu lên một tiếng “Trời ơi, oh my god.”


Đối với thính giả mà nói, nhân vật đáng sợ nhất không phải là trời, cũng không phải là thượng đế, mà chính là Phát Thanh Khủng Bố. Trên thực tế, Phát Thanh Khủng Bố chính là thứ đáng sợ nhất mà phần lớn thính giả đã từng tiếp xúc.


Trong phòng, bóng đen không chủ động công kích Gia Thố và hòa thượng, hiện tại trên người hai tăng nhân cũng chồng chất vết thương. Hiển nhiên trước khi duy trì trạng thái giằng co này, bọn họ cũng bị giày vò một trận, lúc này đây, lão Phương đang tiến hành đoạt xá, cho nên ông ta cần đảm bảo tất cả mọi chuyện đều được tiến hành một cách thuận lợi, vì thế lão Phương đương nhiên sẽ nới lỏng áp chế với những người khác, bởi vì theo như ông ta thấy, trên thực tế, mấy người kia cũng không tạo thành được uy hiếp gì với ông ta.


Một phần sức mạnh của ông ta vẫn còn đang ở bên ngoài du đãng và bảo vệ cho trận pháp của căn nhà được kiên cố, chỉ cần bảo vệ được mấy trọng điểm, như vậy bọn họ cũng không cách nào nhấc lên sóng gió gì.


Sự thật cũng chính là như thế.


Tiểu Lâm nhìn về phía cơ thể của Tô Bạch không ngừng bị bóng đen xâm lấn, trong đôi mắt của anh ta hiện lên thương xót, nhưng một chút lòng dạ đàn bà này của anh ta nhanh chóng bị Tiểu Lâm gạt đi, đây chính là thính giả, đây chính là hiện thực, đây chính là quy tắc khó mà thay đổi được.


Chính bản thân Tô Bạch cũng rất rõ ràng, trong thế giới của thính giả, việc bị đồng đội đâm một dao sau lưng là một chuyện rất bình thường, cũng là một thói quen, cho nên, hắn hẳn là không trách anh ta, đúng không?


Tiểu Lâm chậm rãi đứng lên, chuyện của nơi này cũng sắp kết thúc rồi, nhìn khắp xung quanh, khóe miệng Tiểu Lâm nở một nụ cười khổ sở, có lẽ đây thật sự là một đoàn đội không tồi, mỗi một người đều rất ưu tú, nhưng cho dù có nhiều con kiến ưu tú đến đâu cũng không thể lật đổ chân voi.


Trên ga tàu điện ngầm, Giải Bẩm và Lương Sâm cùng nhau đi vào thang cuốn để lên trên mặt đất, phía trước, ở cách đó không xa chính là tiểu khu nhà lão Phương, Giải Bẩm có chút mất hết cả hứng nói.


- Xem ra sắp kết thúc rồi.


Trong lời nói mang theo thất vọng, giống như trong một vở kịch lớn, phần kết thật đúng là không chút rung động nào, trước đó nghe người lãnh đạo của mình trực tiếp hỏi ngược lại, anh ta còn cho rằng sẽ có một kết cục thú vị nào đó, xem ra là không có.


Lương Sâm tiếp tục nhai kẹo cao su, dưới khoảng cách gần như thế, hai người bọn họ có thể cảm ứng được rõ ràng về chuyện đang xảy ra trong nhà lão Phương, càng đừng nhắc đến bản thân Lương Sâm đã tự mình nhiều lần chủ trì trận pháp kia, anh ta lại càng thêm quen thuộc với căn nhà này hơn.


- Thật đúng là có chút nhàm chán.


Lương Sâm phụ họa.


- Cậu không đi làm chút gì đó à?


Lương Sâm nhún vai:


- Tôi bị lừa, lúc đó tôi quá ngây thơ, hơn nữa, ngoại trừ bị lừa gạt một số tình cảm, tôi cũng đâu bị tổn thất gì, tuy có hơi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không đến mức hiện tại lại đi vạch mặt với một thính giả có cùng cấp bậc tồn tại với mình.


- Cậu không ra tay, như vậy ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi, bọn họ cũng không có.


- Đây chính là dáng vẻ vốn có của thế giới này, sở dĩ kỳ tích có thể gọi là kỳ tích, chính vì nó ở dưới phần lớn tình huống sẽ không xảy ra…


- Ồ?


Cơ thể của Tô Bạch đang không ngừng bị xâm lấn, bóng đen dung nhập khiến cho khí chất trên người hắn cũng bắt đầu không ngừng phát sinh biến hóa, bởi vì hắn đang biến thành một người khác, một khi đoạt xá thành công, linh hồn của Tô Bạch cũng bị chôn vùi, đây là biện pháp cần thiết để bảo vệ an toàn, lão Phương chắc chắn hiểu được đạo lý nhổ cỏ tận gốc. Ngay cả người thân của mình, ông ta còn có thể giết, sau khi chết còn đem linh hồn của bọn họ giam cầm lại trong con rối, để cùng ông ta tôi luyện tâm cảnh, loại người này làm sao sẽ có thứ gọi là từ bi?


Dường như tất cả kế hoạch và tính toán của ông ta đều đang diễn ra một cách suông sẻ, thời gian hai năm, ông ta đã cảm động được nhiều người, đồng thời cũng nhận được nhiều sự trợ giúp, sau cùng ông ta hẳn là đạt được viên mãn.


Tuy phải tốn thời gian tương đối dài, nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng là tốt, như thế tất cả mọi thứ đều đáng giá.


Trong nháy mắt, lão Phương dường như nhìn thấy chính mình lúc trước ngồi bên cạnh ghế lái phụ của xe tải, thao túng người tài xế kia chủ động đâm vào chiếc xe của vợ con ông ta, nhìn thấy chiếc xe con rơi xuống sông, còn chính ông ta thì đứng ở bờ sông, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, cảnh tượng này luôn in sâu vào trong tâm trí của lão Phương.


Nếu nói ông ta không hổ thẹn với người nhà mình, đó là giả, nhưng nói có bao nhiêu áy náy, đó cũng là giả.


Hai năm trước, tuy lão Phương kém xa sự cường đại của mình lúc này, nhưng cũng tương tự với mức độ của Tô Bạch bây giờ, nếu ông ta muốn cứu người, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng ông ta không làm như thế.


Bởi vì so với tình yêu dành cho người nhà, ông ta lại càng yêu chính bản thân mình hơn.


Cắt đứt tất cả những ràng buộc, hoàn thành kế hoạch của mình mới là thứ mà ông ta quan tâm và để ý. Một kế hoạch giống như không trung lâu các, thế mà lại thật sự được ông ta từng bước thực hiện, loại cảm giác thành tựu này cũng đủ để bù đắp đi nỗi buồn mất đi người nhà, thậm chí còn dư thừa.


(Không trung lâu các: Ngôi nhà trên không trung, dùng để ví von sự vật, hoặc phương án không thực tế)


Chương 428

Bình Luận (0)
Comment