Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 427 - Chương 427 Tôi Thật Đúng Là Từng Cảm Động

Chương 427

Tôi Thật Đúng Là Từng Cảm Động


Tô Bạch nửa quỳ trên mặt đất, hai họng súng chống đỡ trên mặt đất để đỡ lấy cơ thể của hắn, trên người hắn đã chồng chất vết thương. Đối với một Vampire mà nói, thương thế còn có thể lưu lại bên ngoài, đã nói ra lên rất nhiều vấn đề, hiển nhiên, khả năng tự hồi phục của huyết thống Vampire đã gần như cạn kiệt, nếu nói cả người là sơn cùng thủy tận (Cùng đường bí lối) thì có vẻ hơi cường điệu quá, nhưng gần như đã là cung giương hết đà.


Bên kia, Tiểu Lâm đã thu lại huyết mị đang bị thương nghiêm trọng về, anh ta khá hơn Tô Bạch một chút, nhưng cả người vẫn lộ ra rất suy sụp, anh ta lùi lại một góc trong sân vườn, không nói một lời nào, hơn nữa tình trạng này đã diễn ra trong một thời gian dài rồi.


Bên người mập mạp có ba thanh kiếm gãy, ban đầu mập mạp dùng mười ngón tay của mình để khống chế kiếm gỗ, vào lúc này đều lộ ra vết máu loang lổ, da tróc thịt bong, cảm giác thống khổ nối tiếp nhau như những cơn thủy triều không ngừng ập đến, khiến cho mập mạp không ngừng hít sâu một hơi hoặc là nhe răng trợn mắt.


Thật ra bóng đen đã mỏng hơn lúc đầu rất nhiều, thế nhưng ông ta vẫn bình tĩnh như thế, đây là một loại bình tĩnh khiến cho người ta tuyệt vọng, giống như một chiếc chiến xa, đi tới đi lui nghiền ép, ngay cả khi trên thân nó đã bị tổn hại và có những vết rỉ sét loang lổ, thế nhưng ở trước mặt địch nhân, dáng vẻ chạy đi chạy lại của nó vẫn khiến cho địch nhân mệt bở hơi tai.


Khí thế sau cùng của bóng đen khóa chặt trên người Tô Bạch, Tô Bạch hơi sững sờ, đây là một loại cảm giác đặc thù, một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này hắn đã từng có trong thế giới chuyện xưa, người mang đến cảm giác này cho hắn chính là Lan Lâm.


Dường như chính mình đã trở thành một miếng thịt trong miệng người khác, ai cũng muốn ăn một miếng, khóe miệng Tô Bạch hiện lên ý cười, bản thân hắn cũng không ngờ tới, trên người hắn thế mà còn có ẩn giấu thuộc tính thịt Đường Tăng.


Đối với lão Phương mà nói, việc ông ta muốn tìm một cơ thể thích hợp, trên thực tế độ khó khăn là rất lớn, nếu như tìm một cơ thể không tương xứng với ông ta, đó chính là toi công bận rộn, ông ta cần một cơ thể có thể thừa nhận được linh hồn cường đại của ông ta.


Mập mạp là truyền nhân chính tông của đạo gia, trong cơ thể anh ta đều là khí tức của đạo gia, hòa thượng là cao tăng của phật môn, Gia Thố nhập ma, Tiểu Lâm là một tên quỷ tu, trên người bọn họ đều mang khí tức đặc thù của loại hình cường hóa của mình, hoặc có thể gọi nó là lạc ấn, hơn nữa nó còn là một sự tồn tại nhằm vào linh hồn. Nếu Phương Văn Hải lựa chọn một trong số bọn họ, chưa nói đến vấn đề thành công hay không, cho dù thành công, đến lúc đó bản thân ông ta phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư để chống chọi và trấn áp với những khí tức sẵn có trên cơ thể đó, đây chính là vô duyên vô cớ để mình đi chịu khổ.


Mà Tô Bạch, trên người hắn có khí tức Vampire và cương thi, nhưng lại không thông thuật pháp, tương đương với một kho báu di động, tỏa sáng ở khắp nơi, nhưng không bị khai quật ra, đương nhiên không phải Tô Bạch không muốn đi khai quật, chẳng qua bởi vì tính đặc thù của huyết thống biến dị trên người hắn, khiến cho Tô Bạch không cách nào thông qua cửa hàng trên wechat để thăng cấp. Dùng phương pháp còn lại để tiến hành cảm ngộ và cường hóa lại phải phụ thuộc vào thời gian và kỳ ngộ. Tuy Tô Bạch đã cố gắng khai thác không ít năng lực tiềm tàng của mình, nhưng so sánh với đám người mập mạp, trên thực tế, trình độ vận dụng huyết thống của hắn xem như là rất thấp, so với Phật, Ma, Quỷ mà nói, thuộc tính thân thể của Tô Bạch có tính nhằm vào linh hồn ở mức thấp nhất.


Bóng đen bao phủ xuống, lần này so với lúc trước, khí tức của bóng đen dường như đã được tăng cường gấp đôi, mang theo một loại tuyệt vọng và uy nghiêm đáng sợ.


Giống như là đã đi dạo xong chợ bán thức ăn một vòng, bây giờ là lúc nên quyết định xuống tay với ai.


Mập mạp và Tô Bạch liếc thoáng qua nhau, trong miệng mập mạp bắt đầu niệm chú ngữ, ngân xà tán loạn, ở trên đỉnh đầu một đám mây màu xanh đang được hình thành.


Đây là trận pháp dẫn lôi, ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, Tô Bạch đã nhìn thấy pháp sự trận Phùng Á Long dùng qua, cũng bởi vì trước đó hắn gặp mập mạp sử dụng, cho nên khi đó Tô Bạch mới đoán ra được động cơ mà Phùng Á Long dừng lại thời gian lôi kiếp.


Dường như đối với lôi kiếp này, bóng đen không chút quan tâm, trên thực tế, ông ta quả thực không cần quan tâm, một phần là vì ông ta không thể tính là vật âm tà, bản thân ông ta chịu thương tổn từ thuộc tính của lôi kiếp là rất ít, mặc dù hiện tại ông ta đang ở trong trạng thái thể hồn, thế nhưng hiện tại ông ta đang ở trong nhà của chính mình, được trận pháp che chở, ông ta có đủ tự tin.


Một giây sau, bóng đen bắt đầu lan ra, căn nhà cũng theo đó trở nên vặn vẹo.


Mập mạp phát hiện ra vị trí của mình đang không ngừng bị di chuyển, đây là do trận pháp của ngồi nhà gây ra, việc này trực tiếp ảnh hưởng đến vận dụng và điều khiển lôi kiếp trên không trung của mập mạp, trừ khi, anh ta hoặc là không làm, nếu làm thì phải dẫn loạn lôi kiếp xuống, nếu muốn nhắm vào chính xác, độ khó là vô cùng lớn. Hiện tại phần lớn tâm tư của mập mạp đều tập trung vào lôi kiếp, cho nên vào lúc này, mập mạp không có năng lực đi phân biệt các loại thông tin sai lầm do giác quan truyền đến.


Tiểu Lâm ngồi xếp bằng, giống như đang ngồi tĩnh tọa, lại dường như đang nghỉ ngơi, trên người anh ta luôn có một loại ý tứ bàng quan, đứng ngoài cuộc, chỉ là khác biệt với việc ngay từ đầu mập mạp và Tô Bạch liên thủ chống lại bóng đen chính là, hiện tại Tiểu Lâm bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị.


Mập mạp bị ngăn cách, Tiểu Lâm lại tự động rút lui, bên này cũng chỉ còn lại Tô Bạch là mục tiêu, ông ta đi thẳng đến trước mặt Tô Bạch, dự định bao trùm Tô Bạch trong bóng đen.


Thế nhưng vào lúc này, cơ thể của Tô Bạch cũng theo đó tan ra, hóa thành một luồng khói đen.


Ở trong sân, hai bóng đen đang tiến hành trò chơi đuổi bắt.


Giống như mèo vờn chuột, nhìn rất buồn cười, nhưng cũng rất bi ai.


Lão phương dường như không muốn tiếp tục chơi nữa, vào ngay lúc này, căn nhà phát ra một âm thanh vang giòn, giống như không thể chịu nổi gánh nặng, cùng lúc đó, một cỗ áp lực đáng sợ buông xuống, trực tiếp trấn áp ở chỗ Tô Bạch, luồng khói đen do cơ thể Tô Bạch hóa thành không cách nào tiếp tục di chuyển nữa, bị giam cầm trong khu vực đó.


Tô Bạch dừng lại tại chỗ, luồng khói tiêu tán, lộ ra cơ thể của hắn, Tô Bạch hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy từ trên xuống dưới, lão Phương không ngừng bao vây lấy hắn.


- Thật ra, tôi thật đúng là từng cảm động.


Tô Bạch chậm rãi nói:


- Tôi cũng rất nguyện ý tin tưởng trên thế giới này có loại cuộc sống tốt đẹp đó.


Đối mặt với việc Tô Bạch tự mình nói lẩm bẩm, lão Phương không quá để ý đến, ông ta cũng lười để tâm, giống như một con kiến hôi trước khi chết, lộ ra cảm xúc bi thương, nhìn như mang theo một loại duy mỹ, nhưng trên thực tế nó không đáng để nhắc đến.


Bóng đen từ bốn phương tám hướng đã bắt đầu đi vào cơ thể của hắn, ừm, điểm này, Tô Bạch có thể cảm nhận được rất rõ ràng.


Chương 427

Bình Luận (0)
Comment